Bóng đêm bao phủ, xinh đẹp như vẽ.
Diệp Mộ Liễu chán nản nhìn nửa vầng trăng cong cong trên bầu trời, hết sức nhàm chán.
Đợi ở Tử Vi cung nửa tháng, đoán chừng Bắc Thiên Tuyết và Du Bạch cũng nhanh chóng trở về Bắc Minh quốc rồi.
Bắc Thiên Tuyết vừa đi, bên trong hậu cung trở thành thiên hạ của Trịnh Ngọc Uyển.
Mấy ngày hôm nay Hoàng thượng vẫn luôn tích cực chuẩn bị cho chiến tranh.
ở trong triều, tướng quân Trịnh Nhất Phong là người kiêu ngạo nhất, càng ngày càng tăng, giống như mặt trời ban trưa.
Trịnh Ngọc Uyển ở hậu cung càng hung hắn hơn, không ai dám đi trêu chọc nàng ta.
Vì vậy, Diệp Mộ Liễu đối với quyết định anh minh lúc trước của Lý Ngọc cảm thấy muồn vàn kính nể.
Không phải nàng sợ Trịnh Ngọc Uyển
Nhưng thật sự nếu không cần thiết thì cũng không phải đối chọi với nàng ta.
Đánh giặc thì con người đều gặp tai ương. Nếu các nàng thật sự đấu nhau thì người khó xử chỉ có Lý Ngọc.
Cho nên đến giờ dù hết sức nhàm chán thì Diệp Mộ Liễu vấn tình nguyện một mình ở Hoa viên trong Tử Vi cung đếm sao. Ít nhất sẽ không có người đáng ghét xuất hiện trước mặt, không phải vậy sao?
Nếu Lý Ngọc có thể bỏ chút thời gian đến thăm nàng thì quá tốt rồi/
Đưa tay lấy nho ở trên bàn đá cho vào trong miệng, Diệp Mộ Liễu thở dài...
“Nương nương, thời gian không còn sớm nữa. Nên nghỉ ngơi thôi.”
Thanh nhi cầm ngọn đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-dung-lai-hoang-hau-muon-dao-hon/2894102/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.