Công chúa, công chúa, người mau tỉnh lại đi mà, đừng làm nô tì sợ, huhu...
Nàng nhíu mày, ồn ào quá đi mất, nàng mở mắt ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng rồi sau đó nhìn sang Tiểu Ngân
- Ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây - Nàng mắt lạnh nhìn Tiểu Ngân
- Công... công chúa, nô tì là Tiểu Ngân mà, huhu... người không nhớ nô tì sao? - Tiểu Ngân bị ánh mắt nàng dọa sợ mà bật khóc
Nàng khó hiểu nhìn nàng ta, tại sao nàng lại không nhớ gì hết vậy? Nàng đến từ đâu? Nàng là ai? Nàng cố nhớ lại nhưng trong đầu trống rỗng chẳng hề có một tí kí ức nào
- Được rồi, đừng khóc nữa, nói cho ta biết, ta là ai, làm sao đến được nơi này
- Công chúa, người không nhớ gì thật sao?
- Hỏi nhiều quá, ta nhớ thì cần hỏi ngươi làm gì, tốt nhất là nói sự thật, nếu không đừng trách ta
- Nô tì nói mà, người bình tĩnh lại đã
Tiểu Ngân lần lượt kể tất cả mọi chuyện cho nàng nghe, có thể nói đại khái là cả nhà nàng bị người ta giết chết, nàng đem theo bảo vật Thánh Linh Phượng châu nhảy xuống vực nhưng trước khi chạm đất mọi người thấy thân thể nàng tỏa ra luồng linh lực màu đỏ vây lấy nàng nên nàng mới còn sống và được người của Thánh Cảnh U Linh cứu về. Nàng xoa xoa trán, nàng vẫn không thể nhớ ra được gì
- Muội là Tiểu Ngân theo ta từ nhỏ đúng không ?
- Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-a-vi-phu-biet-sai-roi/2998981/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.