Đạo linh lực của Lưu Y Y càng đến gần nàng, nàng lại nhanh nhẹn lách người sang chỗ khác, đạo linh lực đánh trúng cây cột làm cây cột vỡ vụn, căn nhà gỗ bị sụp hết một góc, vì sợ làm hư nhà của Từ lão nên nàng đã nhanh nhẹn phóng qua cửa sổ chạy ra sân
- Không được để nàng ta chạy - Mọi người tưởng nàng chạy trốn nên đuổi theo
- Ta ở đây, không cần phải như vậy chứ - Nàng ngồi trên tán cây trước sân nhìn xuống mọi người. Tốc độ của nàng rất nhanh nên mọi người dường như không thấy được nàng di chuyển đến đâu
- Công chúa, công chúa, người ở đâu
- Tiểu Ngân, ta ở đây
Vì Tiểu Ngân gọi nên làm nàng quay sang Tiểu Ngân, Lưu Y Y thừa dịp vận thêm một đạo linh lực đánh lên tán cây với ý đồ làm nàng rơi xuống. Tán cây nàng ngồi cũng khá cao nên ngã xuống chắc cũng không thể có chuyện không bị thương. Nàng từ trên cây rơi xuống, tưởng như nàng sẽ ngã một cú nhưng khi sắp chạm đất trong người nàng bộc phát một luồng linh lực màu đỏ bao lấy nàng,nàng an toàn tiếp đất. Mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt rất phức tạp
- Không thể nào! Tại sao nàng lại có linh lực màu đỏ? Chẳng phải từ mấy trăm năm trước đã không còn người có thể có loại linh lực đó sao? - Các vị trưởng lão kinh ngạc
- Nàng đúng thật là có linh lực màu đỏ, thân phận của nàng đã được định sẵn chính là Thánh chủ của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-a-vi-phu-biet-sai-roi/2998980/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.