Chương trước
Chương sau
Quý Chiêu dung thông minh đến vậy sao? Giang Quý phi hoài nghi.

Đinh Hương lại có chút đồng tình với suy nghĩ của Hải Đường, nói: "Hiềm nghi của Quý Chiêu dung quả thật rất lớn, trước đó nương nương tìm đến nàng ta không phải là vì muốn liên minh hạ bệ Khương Chiêu viện sao? Nàng đồng ý với nương nương chứng tỏ nàng ta cũng không muốn để Khương Chiêu viện tiếp tục đắc ý, hơn nữa nếu Khương Chiêu viện xảy ra chuyện thì chỗ dựa của Nhị Hoàng tử sẽ không còn vững như bây giờ nữa, chuyện này sẽ rất có lợi với Đại Hoàng tử."

Giang Quý phi ngẫm nghĩ, nói: "Nếu nói như vậy thì chuyện lần này là do Quý Chiêu dung hãm hại bổn cung?"

"Không được, ta muốn gặp Hoàng thượng." Giang Quý phi nói. nàng phải vạch trần Quý Chiêu dung trước mặt Vĩnh An đế, trả lại trong sạch cho bản thân.

Giang Quý phi kêu Hải Đường ra nói với thị vệ canh gác rằng nàng ta muốn gặp Hoàng thượng.

Hải Đường đi ra, nhưng thủ vệ ở cửa chỉ nói bọn họ sẽ bẩm báo lên trên, còn Hoàng thượng có đồng ý gặp Giang Quý phi hay không thì bọn họ không thể chắc chắn được.

Hải Đường tạ ơn hai thủ vệ rồi quay vào bẩm báo với Giang Quý phi.

Giang Quý phi gật đầu, chỉ cần mấy người đó đồng ý chuyển lời, Vĩnh An đế nhìn vào công lao cống hiến của Giang gia bao đời nay hẳn là cũng sẽ đồng ý gặp mặt một lần, nàng chỉ cần ngồi yên chờ đợi là được.

Bên kia, sau khi Vĩnh An đế nghe được Giang Quý phi muốn gặp hắn thì chỉ gật đầu nói một tiếng "đã biết" chứ cũng không có ý định đi gặp Giang Quý phi.

Vĩnh An đế ở Vân Hoa Cung cả ngày, buổi đêm cũng không rời đi.

Ngày hôm sau, Vĩnh An đế không cần lên triều, lúc Khương Mạn tỉnh lại Vĩnh An đế còn đang ôm nàng vào lòng ngủ say. Khương Mạn nhìn khuôn mặt khí sắc bình thản, nàng nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve, thấy lông mi của Vĩnh An đế run run như sắp tỉnh thì vội thu tay lại không dám lộn xộn nữa, ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn như sợ Vĩnh An đế sẽ tỉnh lại.

Khoảng thời gian này thật ra áp lực của Vĩnh An đế rất lớn, tuy hắn đã sớm bồ trí xong xuôi, nhưng tình thế trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt, hắn cũng không dám chủ quan. Nếu chỗ nào đó xảy ra vấn đề thì hậu quả Đại Cảnh phải chịu không thể tưởng tượng được.

Bây giờ Nam Man gửi thư xin hàng, rốt cuộc hắn cũng có thể hoàn toàn yên tâm, cũng có thể kê cao gối mà ngủ.

Sau khi Khương Mạn thu tay lại, lông mi của Vĩnh An đế giật giật vài cái những vẫn không tỉnh lại. Khương Mạn nằm trong lồng ngực Vĩnh An đế không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể nhìn ngắm Vĩnh An đế. Không biết qua bao lâu, Khương Mạn bất tri bất giác đã ngủ lại.

Chờ lúc Khương Mạn tỉnh dậy lần nữa thì Vĩnh An đế đã không còn ở trên giường.

Khương Mạn nghĩ có lẽ Vĩnh An đế đã trở về Càn Ninh Cung, kết quả nàng vừa gọi Liễm Thu thì lại thấy Vĩnh An đế ôm Nhị Hoàng tử đi vào.

Vừa bước vào điện Nhị Hoàng tử đã muốn rời khỏi vòng tay của Vĩnh An đế, Vĩnh An đế thả bé xuống, bé liền chạy đến trước giường Khương Mạn, vẻ mặt hưng phấn nói: "Nương, tuyết rơi rồi, người mau dậy đi, phụ hoàng nói muốn dẫn chúng ta đi ngắm tuyết."

Khương Mạn nhìn Vĩnh An đế một cái, lại gặp ngay nụ cười tươi rói của Vĩnh An đế đang nhìn hai mẹ con họ, nàng cũng nở một nụ cười với hắn, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Nhị Hoàng tử: "Được, con và phụ hoàng cứ chơi một lát đi, nương sẽ dậy ngay, được không?"

"Dạ."

Nhị Hoàng tử đáp lời rồi chạy đi tìm Vĩnh An đế, lúc này Liễm Thu mới tiến lên giúp Khương Mạn rời giường.

Chờ sau khi Khương Mạn chuẩn bị xong xuôi, lại dùng xong bữa sáng, Vĩnh An đế mới dẫn nàng cùng Nhị Hoàng tử đến vườn mai.

Vườn mai ở mặt sau của Ngự Hoa Viên,  diện tích khá lớn, bên trong trồng đủ loại hoa mai.

Vĩnh An đế muốn đến vườn mai ngắm tuyết, trước đó cung nhân đã sớm chuẩn bị tốt. Trong đình ở giữa mai viên đã bày sẵn chậu than, đệm mềm cũng đã được trải lên ghế đá, trên bàn đầy đủ điểm tâm trà nóng, dưới ấm trà còn có một lò lửa nhỏ.

Tuyết đọng trên đường đi cũng đã được dọn sạch.

Hồng mai trong vườn mai nở đỏ thắm cả một góc trời, Khương Mạn theo Vĩnh An đế vào đình, ngồi xuống trước bàn ngắm hồng mai ẩn trong tuyết trắng thì không khỏi thất thần, trước kia hình như nàng chưa từng thưởng tuyết ngắm mai, nàng vẫn tự nhân mình là một tục nhân, không học được cái thói văn vẻ thế này, nhưng hôm nay nàng mới hiểu được, cảnh đẹp thế này không liên quan gì đến nhã tục.

"Rất đẹp." Khương Mạn khen.

Vĩnh An đế nói: "Nếu ái phi thích thì cũng thể thể trồng vài cây mai trong Vân Hoa Cung."

Khương Mạn lắc đầu, "Vẫn là thôi đi, tuy thần thiếp thấy cảnh sắc trước mắt đẹp đẽ, nhưng thần thiếp cũng thích Vân Hoa Cung như bây giờ, về sau nếu muốn thì thần thiếp đi thêm vài bước tới đây ngắm cảnh cũng được. Cảnh đẹp trong thiên hạ nhiều vô số kể, thần thiếp cũng không thể đem hết về Vân Hoa Cung được."

Vĩnh An đế nói: "Nếu ái phi thích thì có gì không thể chứ?" Tuy không thể gom hết tất cả cảnh đẹp về Vân Hoa Cung cùng một lúc, nhưng mỗi năm thay đổi cảnh trí trong Vân Hoa Cung thì không phải không được.

Cái này hoàn toàn không giống lời mà Vĩnh An đế sẽ nói, Khương Mạn kinh ngạc nhìn về phía Vĩnh An đế, muốn xác định hắn nói thật hay đang trêu đùa, nhưng nàng không nhìn thấy chút dấu hiệu đùa giỡn trên mặt hắn.

Vĩnh An đế đang nói thật!

Thời khắc này Khương Mạn vô cùng muốn biết, nếu như nàng gật đầu thì Vĩnh An đế có thật sự làm như vậy không?

Suy nghĩ như vậy khiến nàng không nhịn được mà muốn gật đầu, nhưng đến thời khắc cuối cùng, lí trí của Khương Mạn đã kéo nàng lại, nàng cười lắc đầu, nói: "Như vậy thì hao tài tốn của quá, thần thiếp sẽ không an tâm mà hưởng thụ được. Hơn nữa cảnh đẹp thì ngẫu nhiên ngắm một lần là được rồi, mỗi ngày đều ngắm sẽ dễ chán."

Vĩnh An đế thấy vậy cũng không nhắc lại đề tài này nữa.

Nhị Hoàng tử là kiểu không thể ngồi yên được một chỗ, ngồi trong đình một lát liền muốn ra ngoài đi dạo ngắm tuyết, Tần thị không dám tự ý quyết định, vẫn là Vĩnh An đế nói: "Giác nhi muốn đi chơi thì để nó đi đi, trông chừng nó kỹ một chút, đừng để nó bị lạnh là được."

Vĩnh An đế đã mở miệng, bọn Tần thị cũng không ngăn cản Nhị Hoàng tử nữa.

Nhị Hoàng tử vui vẻ dạo chơi trong vườn mai.

Khương Mạn và Vĩnh An đế ngồi trong đình nói chuyện phiếm, Vĩnh An đế còn hứng trí làm một bài thơ vịnh mai.

Ba người ở trong vườn mai cả buổi sáng, đến bữa trưa cũng dùng ở trong vườn, người của Ngự Thiện Phòng cũng cố ý chuẩn bị thịt hươu nướng.

Dùng bữa trưa xong, Vĩnh An đế mới đưa Khương Mạn và Nhị Hoàng tử trở về Vân Hoa Cung.

Khương Mạn trở lại Vân Hoa Cung liền thấy Liễm Thu sắc mặt tái nhợt chờ ở cửa, không chỉ Liễm Thu mà các cung nhân khác của Vân Hoa Cung đều có sắc mặt vô cùng khó coi.

"Đây là làm sao vậy?" Khương Mạn hỏi Liễm Thu.

"Chủ tử, Nguyễn công công dẫn người tới cung chúng ta rồi tìm được vài hộp huân hương có vấn đề." Trong lòng Liễm Thu vẫn còn sợ hãi, nói: "May mà chủ tử không thích dùng huân hương, mấy hộp huân hương ở Vân Hoa Cung đều đã bị thu lại rồi, nếu không......"

Liễm Thu không nói tiếp câu cuối cùng, nhưng không cần Liễm Thu nói Khương Mạn cũng biết, nếu nàng dùng huân hương này, nhẹ thì đứa nhỏ trong bụng khó giữ, nặng thì tính mạng của bản thân cũng gặp nguy hiểm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.