Chương trước
Chương sau
Trong lòng Vãn Đông vẫn còn sợ hãi, nhưng nàng cũng thấy khó hiểu: "Nhưng sao Nguyễn công công lại dẫn người tới tra Vân Hoa Cung của chúng ta chứ?"

Liễm Thu nói: "Nguyễn công công nói đấy là ý của Hoàng thượng, bởi vì chuyện xiêm y ngày hôm qua nên Hoàng thượng sợ trong cung chúng ta còn thứ gì không tốt."

Mà lúc này, Nguyễn Lương Anh cũng đã báo cáo lại kết quả cho Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế nhìn mấy hộp huân hương trước mặt mà trong mắt xẹt qua một tia lạnh, được lắm, lá gan của mấy người này cũng không nhỏ!

"Tra, tra rõ chuyện này và chuyện quần áo cho trẫm!" Trong thanh âm của Vĩnh An đế cũng không có quá nhiều sự tức giận, nhưng đám người Triệu Toàn Phúc và Nguyễn Lương Anh lại không hẹn mà cùng run rẩy.

Cả ngày hôm qua Giang Quý phi vẫn luôn chờ gặp Vĩnh An đế, kết quả đến giờ vẫn chưa được nhìn thấy thánh nhan, bây giờ nàng đang bị giam giữ, không thể nghe ngóng tình huống bên ngoài, chỉ có thể để Hải Đường liên tục đi hỏi thị vệ ngoài cửa.

Mới đầu thị vệ gác cổng còn có thể đáp lại vài lời thân thiện, giải thích rằng bọn họ đã bẩm báo lên bên trên, còn Hoàng thượng không đến bọn họ cũng không có cách, nhưng sau đó bị Hải Đường tìm tới nhiều quá, ngữ khí của bọn họ cũng không còn tốt như trước.

Hải Đường ở chỗ thị vệ ôm một bụng tức, nhưng cũng không dám oán giận trước mặt Giang Quý phi, chỉ có thể tiếp tục khuyên Giang Quý phi chờ.

Giang Quý phi chờ một lần đã hết ba ngày, đêm 30 mà không khí ở Trường Xuân Cung quá mức lạnh lùng tịch mịch.

Đến mùng ba đầu năm, lúc Giang Quý phi sắp bùng lửa tức thì rốt cuộc Vĩnh An đế cũng bước chân vào Trường Xuân Cung.

Ánh mắt Giang Quý phi nhìn Vĩnh An đế ai oán đến lạ thường, "Cuối cùng Hoàng thượng cũng chịu tới gặp thần thiếp rồi sao?"

Vĩnh An đế cũng không để ý đến câu hỏi của Giang Quý phi mà chỉ lãnh đạm nhìn nàng ta, nói: "Ngươi gặp trẫm có chuyện gì?"

Giang Quý phi thấy Vĩnh An đế như thế cũng thu hồi lại vẻ mặt ai oán, nói thẳng: "Chuyện của Khương Chiêu viện không phải do thần thiếp làm, thần thiếp bị người khác hãm hại. Trước đó cái vòng tay kia đã bị người khác trộm mất, mà người đã trộm vòng tay và ra tay hại Khương Chiêu viện chính là Quý Chiêu dung, xin Hoàng thượng minh xét."

Vĩnh An đế nghe Giang Quý phi nói xong vẻ mặt cũng chẳng biến đổi chút nào, "Việc này trẫm sẽ cho người điều tra."

Giang Quý phi nhìn thần sắc của Vĩnh An đế, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Có phải Hoàng thượng đã sớm biết chuyện này không phải do thần thiếp làm không?"

Vĩnh An đế không trả lời, nhưng im lặng chính là câu trả lời rõ nhất.

Giang Quý phi thấy vậy thì nở nụ cười bi ai, "Thần thiếp thật sự quá là khờ dại, thế mà còn trông cậy Hoàng thượng sẽ điều tra rõ ràng chân tướng, trả lại trong sạch cho thần thiếp, lại không biết rằng đây chính là kết quả mà người muốn nhìn thấy nhất."

"Sợ là Hoàng thượng đã sớm nhìn Giang gia và ta không thuận mắt rồi nhỉ? Chỉ là Giang gia vẫn còn giá trị lợi dụng nên Hoàng thượng mới giữ thần thiếp lại, bây giờ cha và đại ca không giúp được gì cho Hoàng thượng nữa, người liền chuẩn bị ra tay với Giang gia sao?"

Giang Quý phi nói xong thì nước mắt ứa tràn, thút thít nói: "Hoàng thượng, người thật ngoan độc. Cha ta chinh chiến nhiều năm vì Đại Cảnh như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao với Đại Cảnh, với Hoàng thượng. Người đối xử với ta và Giang gia như vậy không sợ lương tâm bất an sao?"

Vĩnh An đế nhìn Giang Quý phi vừa khóc vừa cười, nội tâm không hề gợn sóng, nhưng hắn vẫn trả lời Giang Quý phi: "Quả thật trẫm không định buông tha Giang gia các ngươi, nhưng cũng không phải là trẫm ngoan độc, là Giang gia các ngươi tự mình đi từng bước đến ngày hôm nay. Cha và đại ca của ngươi lén tiếp xúc với Khang vương, ý đồ mưu phản, ngươi thấy trẫm có thể buông tha cho Giang gia các ngươi sao?"

Giang Quý phi nghe vậy lập tức kích động, nói: "Không thể nào, cha và đại ca ta trung thành tận tâm như vậy, sao có thể có ý đồ mưu phản được, cho dù Hoàng thượng không ưa Giang gia thì cũng không thể chụp cái mũ mưu phản lên đầu Giang gia ta được."

Vĩnh An đế thản nhiên nói: "Ngươi có biết vì sao lần này cha ngươi đánh với Nam Man quốc lại bị trọng thương, còn đại ca ngươi liên tiếp thất bại không?"

Giang Quý phi không biết, nàng cảm thấy cha nàng không thể nào để bản thân bị trọng thương, đại ca nàng cũng không nên thất bại mới đúng.

Vĩnh An đế hỏi như vậy, chẳng lẽ Vĩnh An đế đã dùng âm mưu quỷ kế gì đó, cha nàng không phòng bị nên mới để bản thân bị trọng thương? Đại ca nàng cũng bị Nam Man quốc bắt?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Giang Quý phi, Vĩnh An đế liền cười lạnh, nói: "Đó là bởi vì cha và đại ca ngươi đồng ý với Khang vương sẽ cố ý thua trận này, kỳ thật cha ngươi chẳng bị thương chỗ nào cả."

"Không thể nào." Giang Quý phi lắc đầu nói: "Không thể nào, vì sao bọn họ phải làm như vậy chứ?"

Chẳng lẽ bọn họ không quan tâm nàng sống chết thế nào sao?

Vĩnh An đế tới gặp Giang Quý phi chỉ bởi vì nể mặt Tam Công chúa, bây giờ những gì nên nói đều đã nói rõ, Vĩnh An đế cũng không muốn lãng phí thì giờ ở đây, xoay người đi khỏi.

Giang Quý phi nhìn bóng dáng đang rời đi của Vĩnh An đế, nóng lòng nói: "Cho dù cha ta và đại ca thật sự có liên quan tới Khang vương, nhưng thần thiếp vẫn là người vô tội mà? Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, sinh cho Hoàng thượng Tam Công chúa, không có công lao cũng có khổ lao chứ, Hoàng thượng không thể bởi vì Giang gia mà giận chó đánh mèo lên người thần thiếp được."

Bước chân của Vĩnh An đế hơi dừng lại một chút, xoay người về phía Giang Quý phi, nói: "Vô tội? Ngươi còn dám nói với trẫm là mình vô tội? Năm đó vì sao đứa nhỏ của Quách Sung nghi mất ngươi đã quên rồi sao? Sai sử cung nữ nhị đẳng trong cung của Khương Chiêu viện hạ độc, ngươi cũng quên rồi à?"

Nói xong, Vĩnh An đế không chờ gì nữa, xoay người đi khỏi Trường Xuân Cung.

Giang Quý phi bị Vĩnh An đế chất vấn mấy câu liên tục thì ngẩn ngơ tại chỗ, chờ khi Vĩnh An đế đã đi một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm nói: "Thì ra hắn đều đã biết hết rồi."

Đến bây giờ nàng vẫn luôn nghĩ những việc nàng ta đã làm đều kín kẽ không một chỗ hở, không ai biết được, nhưng thì ra Vĩnh An đế đã tỏ tường mọi chuyện từ lâu, chẳng qua là vì Giang gia vẫn còn giá trị với hắn nên hắn mới tha cho nàng một mạng. Bây giờ Giang gia tạo phản, Giang gia không thể giữ, bản thân đương nhiên cũng không thoát nạn.

Hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, Giang Quý phi nhịn không được mà cười lớn, nàng đúng thật là ngu xuẩn mà!

Hải Đường và Đinh Hương nhìn bộ dạng của Giang Quý phi như phát điên, nhất thời không biết phải làm gì mới tốt.

Những lời Vĩnh An đế vừa nói với Giang Quý phi các nàng cũng đã nghe thấy, lần này chỉ sợ Giang Quý phi chỉ còn một con đường chết, mà các nàng là đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Giang Quý phi, sợ là cũng khó thoát khỏi tội chết.

Hải Đường và Đinh Hương nghĩ rằng rất nhanh Giang Quý phi sẽ nhận được chiếu thư ban chết của Vĩnh An đế, mà hai người rất nhanh cũng sẽ mất mạng, nhưng bọn họ gắng gượng đợi vài ngày, đợi qua mười lăm tháng giêng nhưng vẫn không thấy chiếu chỉ hạ xuống.

Khương Lãng khải hoàn vào ngày mười bảy tháng giêng, tuy cuối năm ngoái Nam Man đã dâng thư xin hàng, nhưng hắn còn phải theo dõi quân địch rút lui, đợi đến khi người của Nam Man rút khỏi lãnh thổ Đại Cảnh đã là mùng một tháng giêng.

Hơn nữa trời đông giá rét, còn có sứ thần của Nam Man quốc đi theo, đợi khi về tới kinh thành đã là mười bảy tháng giêng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.