Chương trước
Chương sau
Vĩnh An đế liếc nhìn Triệu Toàn Phúc một cái, không nói gì, Triệu Toàn Phúc cũng không tiến lên quấy rầy, đợi đến khi Khương Mạn và Vĩnh An đế chơi xong ván cờ, Vĩnh An đế mới mở miệng hỏi: "Điều tra xong chưa?"

Lúc này Triệu Toàn Phúc mới tiến lên nói: "Hồi Hoàng thượng, đã điều tra xong."

Triệu Toàn Phúc bẩm báo lại toàn bộ những gì đã tra được xong, sau đó dâng chiếc vòng tay lên, nói: "Đây là vòng tay và ngân phiếu tiểu nhân đã tìm được ở chỗ Thanh Thu. Tuy tiểu nhân đã cho người đi tìm thợ thiết kế chiếc vòng này nhưng vẫn chưa thấy tung tích, tiểu nhân đang nghi ngờ có lẽ người này cũng không phải người trong cung."

"Ừm." Vĩnh An đế nhìn thoáng qua vòng tay trước mặt, nói với Triệu Toàn Phúc: "Giang Quý phi muốn mưu hại Khương Chiêu viện và hoàng tự, tâm tư độc ác, trước hết giam giữ, chờ năm sau lại xử trí."

Triệu Toàn Phúc vừa nghe liền hiểu, Hoàng thượng đây là mặc kệ chuyện này có phải Giang Quý phi làm hay không thì cuối cùng đều sẽ quy vào đầu Giang Quý phi.

Nhưng Triệu Toàn Phúc cũng sẽ không thông cảm cho Giang Quý phi, dù sao chuyện thế này Giang Quý phi cũng đã làm không ít, chỉ bởi vì có Anh Quốc công nên Hoàng thượng mới phải mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ Hoàng thượng chuẩn bị xử lí Anh Quốc công, đương nhiên cũng sẽ không dung túng cho Giang Quý phi nữa.

Triệu Toàn Phúc đi rồi, Khương Mạn nhìn vòng tay trước mặt Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng cảm thấy chuyện lần này là do Giang Quý phi làm thật sao?"

Vĩnh An đế không đáp mà hỏi lại: "Ái phi thấy thế nào?"

Khương Mạn mỉm cười: "Thần thiếp nghĩ Giang Quý phi chắc sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như thế đâu."

Vĩnh An đế cười cười, nói: "Chuyện lần này có phải Giang Quý phi làm hay không trẫm chưa chắc chắn, nhưng người lần trước ra lệnh cho cung nữ nhị đẳng bên cạnh nàng ra tay quả thật là Giang Quý phi không thể chối cãi, cho nên mặc kệ là việc lần này có phải do Giang Quý phi hay không thì trẫm xử lí nàng ta cũng không oan uổng chút nào."

Khương Mạn nhíu mày, người đứng sau Quế Nhuế không phải là Mạnh Tiệp dư sao? Sao bây giờ lại thành Giang Quý phi rồi?

Dường như Vĩnh An đế hiểu được suy nghĩ của Khương Mạn, hắn nhéo má nàng, nói: "Được rồi, đừng nhăn mặt nữa, tiểu cung nữ kia quả thật là người của Giang Quý phi. Chẳng qua lúc đó Giang Quý phi không biết cung nữ kia đã quy phục Mạnh Tiệp dư, cho nên tiểu cung nữ đó vừa là người của Giang Quý phi lại vừa là người của Mạnh Tiệp dư. Lần đó người sai tiểu cung nữ kia ra tay là Giang Quý phi, sau khi Mạnh Tiệp dư biết chuyện chỉ bảo nàng ta tiếp tục hành động theo lời Giang Quý phi."

Nói xong, Vĩnh An đế dừng lại một lúc, tiếp tục giải thích: "Lúc ấy trẫm còn cần dùng Anh Quốc công cho nên không thể nào xử lí Giang Quý phi được, chỉ có thể đưa ra hình phạt cấm túc không nặng không nhẹ thôi."

Khương Mạn cười nhu hòa, kỳ thật Vĩnh An đế không cần giải thích với nàng. Quân vương cân nhắc thiệt hơn là chuyện bình thường, tình huống lúc đó Vĩnh An đế không tiện ra tay với Giang Quý phi nàng có thể hiểu, nàng cũng sẽ không oán giận Vĩnh An đế vì sao không trực tiếp xử lí Giang Quý phi mà chỉ hạ một chỉ cấm túc vô thưởng vô phạt như thế.

Ở Trường Xuân Cung, sau khi Giang Quý phi nghe Triệu Toàn Phúc truyền khẩu dụ của Hoàng thượng thì không dám tin mà hỏi lại: "Hoàng thượng nói muốn giam giữ bổn cung?"

Tuy trước đó Vĩnh An đế cũng cấm túc nàng, nhưng cấm túc và giam giữ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bị cấm túc tuy cũng không được tự do ra vào Trường Xuân Cung, nhưng sẽ không có ai trông giữ nàng, nàng ta vẫn có thể tự do hoạt động theo ý mình. Nhưng giam giữ lại khác, giam giữ sẽ có thị vệ trông coi, đây là đãi ngộ của phạm nhân.

Triệu Toàn Phúc cười, gật đầu nói: "Nương nương không nghe nhầm đâu, Hoàng thượng quả thật đã nói thế. Tiểu cung nữ tên Thanh Thu ở Thượng Công Cục không chỉ khai ra và xác nhận Quý phi nương nương là người đã bảo nàng ta đổ độc dược bạch vân chi lên quần áo của Chiêu viện nương nương, còn đưa ra một chiếc vòng tay tráng men của nương nương, nói rằng đó là tín vật nương nương đưa cho nàng ta."

Hai mắt Giang Quý phi như muốn nổ tung, nói: "Đây là vu oan, là cung nữ Thanh Thu kia vu oan cho bổn cung, bổn cung không hề động tay với Khuông Chiêu viện."

Triệu Toàn Phúc chỉ cười mà không nói gì.

Giang Quý phi nhìn Triệu Toàn Phúc một cái, ổn định lại cảm xúc, "Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng."

Triệu Toàn Phúc lắc lắc đầu, nói: "Quý phi nương nương việc gì phải thế? Giờ đây nhân chứng vật chứng đủ cả, dù có là Hoàng thượng cũng không thể bao che cho người được, người tìm Hoàng thượng có ích lợi gì đâu? Quý phi nương nương vẫn là tự lo bản thân mình cho tốt đi."

Triệu Toàn Phúc nói xong liền dẫn người rời khỏi Trường Xuân Cung.

Hải Đường đi ra cửa nhìn thử, phát hiện ngoài cửa Trường Xuân Cung đã có thủ vệ đứng canh, nàng bước ra khỏi cửa liền bị bọn họ ngăn lại.

Hải Đường quay lại nội điện, sắc mặt cũng không được tốt lắm, báo lại với Giang Quý phi: "Nương nương, ngoài cửa đã có thị vệ đứng canh rồi."

Giang Quý phi vô lực ngã ngồi xuống ghế, cười lạnh, "Hoàng thượng đây là không cần Giang gia chúng ta nữa rồi."

"Nương nương, bây giờ phải làm thế nào?" Đinh Hương hỏi.

Làm sao bây giờ? Giang Quý phi cũng không biết phải làm sao bây giờ? Cha nàng và cả đại ca đều chưa thấy tin tức gì, nàng ta biết làm thế nào đây? Trước đó quả thật nàng ta và Quý Chiêu dung có bàn bạc sẽ xuống tay với Khương Mạn, nhưng bọn họ còn chưa làm gì thì cha nàng ta lại xảy ra chuyện, sau đó lại đến đại ca. Bây giờ trong tay nàng ta không có người nào dùng được thì sao có thể đối phó với Khương Chiêu viện chứ?

Chỉ là bây giờ Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tin nàng ta.

Giang Quý phi cố gắng nghĩ cách hóa giải tình thế ngàn cân treo sợi tóc trước mắt, nàng cảm thấy trước mắt cách duy nhất để nàng ta có thể thoát tội là tìm được người đứng sau màn, đến lúc đó phơi bày sự thật trước mặt Hoàng thượng, hắn sẽ không thể không thả nàng ra. Nhưng bây giờ nàng ta bị nhốt trong Trường Xuân Cung, tất cả cung nhân bên người đều không đi ra ngoài được thì nàng ta phải thăm dò thế nào đây?

Giang Quý phi thấy có hơi phiền não, nói: "Cái cung nữ tên Thanh Thu kia vì sao lại muốn hãm hại bổn cung chứ? Là ai sai sử nàng ta?"

"Chẳng lẽ là Khương Chiêu viện tự mình gài bẫy hãm hại nương nương?" Đinh Hương đoán: "Nếu không vì sao Khương Chiêu viện lại không tổn hại một cọng tóc nào mà vẫn phát hiện ra mấy bộ quần áo đó có vấn đề?"

Giang Quý phi cảm thấy chuyện này cũng có khả năng, nhưng vì sao vòng ta của mình lại ở trong tay Khương Chiêu viện chứ?

"Trang sức của ta đều do hai ngươi phụ trách, vậy chiếc vòng tay kia biến mất sao các ngươi lại không đi điều tra?"

Đinh Hương và Hải Đường cúi đầu cười khổ, lúc chiếc vòng tay tráng men mà Giang Quý phi rất thích biến mất các nàng đã phát hiện ngay, cũng báo lại cho Giang Quý phi ngay lập tức, còn đi tìm rất lâu. Nhưng cái vòng tay kia như thể đột nhiên không cánh mà bay, tìm thế nào cũng không ra.

Hải Đường nhớ rõ, buổi sáng hôm đó rõ ràng nàng đã cất chiếc vòng vào hộp trong sức của Giang Quý phi rồi mà.

Hải Đường lượt lại tất cả sự việc trong ngày hôm đó, đột nhiên nói: "Nương nương, hôm chiếc vòng tay biến mất hình như Quý Chiêu dung có đến Trường Xuân Cung chúng ta."

Giang Quý phi nhíu mày nhìn về phía Hải Đường, "Ngươi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Quý Chiêu dung?"

Hải Đường nói: "Nô tì nhớ rõ ngày đó cung nữ Ngọc Châu bên người Quý Chiêu dung đã rời đi một lát, nếu nói lúc đó nàng ta đi trộm chiếc vòng tay thì cũng hợp lí."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.