Lý Trình Tú thức suốt đêm, ngày hôm sau cậu mất tinh thần vô cùng, nhìn chằm chằm vào bản báo cáo trước mặt, cậu cảm thấy những con số trước mặt cậu quá nhàm chán, dù thế nào đi nữa, cậu vẫn không thể xem nổi.
Đến thời điểm nghỉ trưa thì cậu mới lấy hết dũng khí ra mở máy.
Mở máy một cái, mấy chục cái thông báo cuộc gọi nhỡ văng ra cùng với rất nhiều tin nhắn ngắn.
Nhìn tin nhắn từ số lạ, Lý Trình Tú ngập ngừng hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn mở ra.
“Tôi nhớ anh..”
“Trình Tú, tôi nhớ anh.”
“Tôi nhớ anh.”
“Mỗi giờ mỗi phút đều nhớ anh.”
Lý Trình Tú không nhìn nổi, vội vàng nhấn tắt.
Hốc mắt cậu ê ẩm, chân có hơi mềm nhũn, cậu ngồi xuống ngay trong hành lang ngồi xuống.
Có thứ người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như cậu sao? Cũng đã bị hắn lừa nhiều lần như vậy mà vẫn sẽ len lén bị những tin nhắn vô hình này lay động.
Lý Trình Tú giơ tay lên hung hăng tát mình một cái thật mạnh. Âm thanh mạnh mẽ vang vọng khắp hành lang.
Thiệu Quần lừa gạt cậu thì thôi đi, cậu không thể tự lừa gạt chính mình.
Người này chỉ biết tổn thương cậu, làm nhục cậu, lừa dối cậu, coi cậu như người giúp việc và bạn giường, hắn chưa từng tôn trọng cậu.
Bất kể Thiệu Quần có làm gì hay nói gì đi nữa, đó cũng chỉ là ảo tưởng thôi, cậu tuyệt đối không thể tin.
Cậu sẽ không tin, cậu tuyệt đối sẽ không tin.
Thiệu Quần là loại virus khủng khiếp nhất trên thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-nuong-khang/1500142/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.