Bùi Sách một đường cõng Lỗ Lỗ xuống núi,nghe tiếng vó ngựa, đoán được là Thanh Mặc đánh xe tới đón, liền dừngbước lại, đánh thức Lỗ Lỗ, muốn thả nàng xuống. Nàng là ân nhân của Lâmviên ngoại, lấy thiện tâm của ông, nhất định sẽ không nỡ để một bé gáimồ côi tự sinh tự diệt. Cho nên, dù đối phương là dã cô nương, hắn cũngnên để ý đến tương lai của cô nương người ta, cho nàng tôn trọng, khôngthể để cho hạ nhân nhìn thấy nàng bị mình cõng như vậy.
Lỗ Lỗ mơ màng, đêm khuya thanh vắng, nàng cảm thấy có chút lạnh, nênchẳng những không chịu xuống, trái lại ôm ngày càng chặt, đầu nhắm cổ áo Bùi Sách chui vào.
Bùi Sách bất đắc dĩ, khom lưng, mạnh mẽ thả tay, buông nàng xuống.
Hai chân chợt mất đi chỗ dựa vào, Lỗ Lỗ suýt nữa ngã xuống, nhưng nànglà ai a, không có tài gì nhưng leo trèo là rất lợi hại, hai cái tay ômthật chặt cổ Bùi Sách không buông, chân nhỏ là dùng lực kẹp lấy thắtlưng hắn, sau một lát liền không nhúc nhích, vô luận Bùi Sách lôi kéothế nào, nàng cũng không buông.
“... Thiếu gia, đã trễ thế này, ngươi hay là trước lên xe đi!” Thanh Mặc ghìm ngựa xuống xe, khom người cúi đầu nói. Hắn không dám ngẩng đầu a,cô nương kia như khỉ tựa quấn lên người thiếu gia, thực là buồn cườirồi, hắn sợ chính mình không nhịn cười được, thiếu gia sẽ giận mất.
Đã không cách nào tránh khỏi, Bùi Sách cũng không do dự, hắn đi tớitrước xe ngựa, tấm tựa xe bản, dùng sức đẩy ra Lỗ Lỗ tay, xoay người ômlấy vật nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-tieu-dia-chu/1518875/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.