Theo Bùi phủ hạ nhân truyền lời, Ngô nhịquản gia lĩnh người đi nhặt xác, Bạch quản gia bắt cóc Lâm viên ngoạigiết người không thành tự sát tạ tội một chuyện rất liền trong phủtruyền ra.
Chu di nương nghe được tin tức, thất tha thất thểu đi vào phòng, hé ra mặt cười so với thoa phấn còn muốn trắng hơn.
Cho nha hoàn lui xuống, nàng ngã ngồi lên tràng kỷ thêu gấm, nhìn chăm chăm lên giường đệm thêu hoa đỏ.
Biểu ca chết rồi, tối hôm trước hắn còn cùng nàng trong phòng này triềnmiên, sáng sớm hôm qua hắn mới rời đi, còn vô cùng tự tin bảo nàng chờhắn trở về, không ai biết giải quyết xong lão đầu tử, bán đi Lâm gia,liền mang mẹ con bọn hắn đi Giang Nam định cư. Hắn nói nghe tốt như vậy, thế nào liền nhẫn tâm bỏ lại bọn họ cô nhi quả phụ, đi đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện không may gì?
Trước khi hắn chết, có nói cái gì không, có thể hay không... Không, sẽkhông, a Khang là cốt nhục hắn, hắn nhất định sẽ thay nhi tử tính toán.
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Chu di nươnglau đi nước mắt, đứng dậy, vừa mới xốc rèm cửa bên trong phòng lên, LâmKhang mười ba tuổi đã xông vào, “Nương, cậu, cậu...”
Chu di nương nhanh che miệng hắn, mắt lệ nghẹn ngào quay lại khiển trách: “Đã nói bao nhiêu lần, phải gọi ta di nương!”
Nàng mười bảy tuổi đến Lâm phủ làm thiếp, chân trước vào cửa, phu nhânliền hoài thai, Lâm viên ngoại vô cùng coi trọng, hận không thể ngàyngày bên cạnh, hình như đã quên di nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-tieu-dia-chu/1518876/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.