Ánh mắt hai người đối diện nhau, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của bản thân phản chiếu trong ánh mắt đối phương.
Dưới ánh mắt áp bách của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh vội dời tầm mắt: “Đừng vu khống em, em không có.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói một cách tự tin: “Trông em có giống một người đang yêu thầm người khác không?”
Trình Trạm: “Không giống.”
“Không giống đúng không?” Hướng Nguyệt Minh trừng mắt: “Vậy sao anh còn hỏi như vậy?”
Trình Trạm nhìn cô vài giây, sau đó bình tĩnh hỏi: “Vậy sao em lại nghĩ anh có cảm tình với người khác?”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nghẹn ngào, mở to mắt: “Không có.”
Cô lẩm bẩm: “Em nghĩ anh là một người máy.”
Một người máy không có bất kỳ cảm xúc gì.
Trình Trạm nhướng mi, bình tĩnh nói: “Người máy có thể làm cho em có cảm giác không?”
“…” Hướng Nguyệt Minh lườm anh một cái, thẹn quá hoá giận: “Chỉ là ẩn dụ thôi!”
Trình Trạm dường như đã hiểu, khịt mũi.
Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời: “Vậy anh không thích ai sao?”
Trình Trạm không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh nhìn anh chằm chằm một lúc, cảm anh đúng là nhàm chán.
Cô ngoảnh mặt đi: “Em không thèm hỏi anh nữa.”
Cô mở kịch bản, rũ mắt xuống đọc: “Thật nhàm chán.”
Trình Trạm đứng dậy rời đi, trước khi lên lầu, anh ném một câu: “Không.”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, khi cô nhìn lên, cô chỉ còn thấy bóng lưng của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-thoi-tinh-thao/3455433/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.