“Váy của em…”
Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng, cố gắng thoát ra khỏi người của Trình Trạm.
Trình Trạm phớt lờ sự phản đối của cô, bất chấp mà xé toác váy của cô ra.
Trong phút chốc, chiếc váy xinh đẹp và tinh xảo biến thành một nhúm giẻ lau.
Hướng Nguyệt Minh còn chưa kịp khiếp sợ, người đàn ông đã ngậm lấy môi cô, thấp giọng, dịu dàng dỗ dành cô: “Anh sẽ bồi thường cho em.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh vừa mở miệng, định nói, anh liền nhân cơ hội đó cuốn lấy đ@u lưỡi của cô, không cho cô có cơ hội nói ra một câu trọn vẹn.
Phòng vũ đạo được bao quanh bởi toàn gương là gương.
Mọi cử động của cả hai người đều được phóng đại và phản chiếu theo mọi hướng.
Lúc đầu Hướng Nguyệt Minh cũng không để ý, mãi cho đến khi cô lơ đãng nhìn thấy một tấm gương phản chiếu hai người, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác xấu hổ khó tả.
Nhìn mà thẹn thùng.
Gan cô rõ ràng rất lớn, cô không sợ bất cứ điều gì, nhưng bây giờ cô … cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cảm nhận được sự khẩn trương của cô, Trình Trạm đang bận hôn cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có.”
Hướng Nguyệt Minh đẩy bả vai anh, mơ hồ nói: “Đừng làm ở đây.”
“Hửm?”
Trình Trạm không hiểu nguyên nhân, anh cắn vành tai của cô, khàn giọng hỏi: “Vì sao?”
Lông mi của Hướng Nguyệt Minh run lên, thẹn không nói thành lời.
“Gương.”
Trình Trạm ngậm lấy vành tai cô, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-thoi-tinh-thao/3455432/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.