Ngươi vĩnh viễn chỉ là một kẻ đáng thương.
Làm thế nào hắn có thể nói như vậy với tỷ tỷ.
Hạ Du không từ chối lực tay ngày càng nặng hơn của Hạ Tu Âm, thay vào đó, nàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô bằng tay kia, hy vọng có thể làm cho Hạ Tu Âm trở nên tốt hơn.
Hạ Tu Âm vẫn như cũ bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nhưng mặt cô không có chút huyết sắc, mong manh đến chỉ cần một cái chạm nhẹ liền sẽ hỏng mất.
""Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."" Nàng đặt tay Hạ Tu Âm lên gò má của mình.
Hạ Tu Âm thực sự thiếu chút nữa là không thể giữ mặt nạ giả tạo này trên mặt. Cô đã nỗ lực rất nhiều để học cách kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng Phương Đoan hiểu cô, biết cô đau lòng, rạch vết thương cũ trong lòng cô một chút, không để lối thoát.
Cảm giác ấm áp từ tay truyền đến, hương thơm mượt mà của trẻ con, sau một lúc, mu bàn tay cô ướt đẫm.
Hạ Du khóc.
Hạ Tu Âm hơi ngưng lại.
Suy nghĩ tán loạn của cô làm xua đi tầng sương mù, cô nhìn người bên cạnh, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô.
Hài tử còn ở đây, thật nực cười!
Hạ Tu Âm lấy tay che đi mắt Hạ Du, những giọt nước mắt từ khe hở ngón tay cô chảy xuống, lông mi của tiểu hài tử nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay cô.
Cô nhếch môi lên, ngẩng mặt nhìn về phía Phương Đoan. "Ba, trong mười năm qua, ai là người đáng thương nhất, ba không biết sao?"
Cô nhìn nụ cười trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-chieu-2/264970/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.