Chương trước
Chương sau
Đến địa chỉ đã hẹn trước, Bạch Thạc Ân nhìn thấy A Thâm từ xa đã có cảm giác buồn nôn sợ hãi. Lấy hết can đảm để đi vào.

A Thâm nghe động tĩnh ngước lên thấy Bạch Thạc Ân, bé con vẫn như trước đây xinh xắn mê người và ngọt ngào. Hắn ta nhoẻn miệng cười.

"Đã lâu không gặp. Ân Ân."

Đưa tay ra muốn bắt tay chào hỏi, Bạch Thạc Ân không khách khí chẳng chịu đáp lại bàn tay kia dơ bẩn kia, A Thâm sượng tay mất tự nhiên thu hồi lại. Cậu ngồi xuống đối diện hắn, đi thẳng vào vấn đề. Đối với tên cầm thú này cậu chẳng có kiên nhẫn để dây dưa.

"Có phải tôi đi theo anh, anh sẽ thả Uẩn Đồng và Tiều Hồng?"

"Phải đấy bé con." Hắn thẳng thắn trả lời. "Rất dứt khoát nhỉ?"

Chẳng thèm đếm xỉa lời nói dư thừa, cậu chỉ tiếp nhận thông tin chính là hắn chịu đổi người. Đôi mắt nghi ngờ dò xét, tên này không mấy đáng tin, sao tự nhiên lại dễ dàng đồng ý như vậy? Hẳn là có nội tình bên trong.

Nhận thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt của Bạch Thạc Ân, hắn cười khanh khách.

"Anh biết em nghĩ gì, nếu như lúc đó anh không giữ lời thì em giết anh cũng không muộn. Anh tình nguyện cho em giết." Hắn khoáy khoáy ly coffee trong tay uống một ngụm. "Chết trong tay em cũng rất mãn nguyện." 2)

Từng lời từng lời buông ra, Bạch Thạc Ân cảm thấy rất ghê tởm bẩn thỉu.

"Cho tôi thời gian, tôi cần chuẩn bị."

"Nhanh lên nếu không anh đổi ý thì..." A Thâm muốn nhanh nhanh có được người này trong tay, hẳn không đợi lâu được nữa.

"Không được đổi ý." Cậu vội lên tiếng. Uần Đồng không đợi lâu được nữa.

"Được, nhất ngôn cửu đỉnh."

Cuộc nói chuyện nhanh chóng chấm dứt, Bạch Thạc Ân không muốn nán lại nữa liền xách áo khoác rời đi. Cậu lang thang một quãng đường thì bị Phác Hựu Âm bắt gặp. Khuôn mặt hắn đen xì hệt đít nồi.

"Âm Âm..." Cậu mất tự nhiên lên tiếng.

Hắn không nói gì nắm tay cậu kéo đi, đầu Bạch Thạc Ân kêu gào khẩn thiết. "Thôi rồi, anh ấy thấy gì rồi... Trời ơi,

cu con."

Lúc nãy vô tình đi ngang, anh bắt gặp Uẩn Đồng đang ngồi với một người y hệt Nguyễn Đức Duy, anh tự hỏi sao

Nguyễn Đức Duy và cậu lại đi riêng nên liền gọi vào số máy Nguyễn Đức Duy thật để xác nhận.

Sau khi nghe xong cuộc điện thoại, người thật vẫn ở nhà với vợ. Vậy người kia chắc chắn là A Thâm.

Tức giận bủa vậy, anh đừng đợi người ra.

•.•

Vứt người lên xe, Phác Hựu Âm đè lên trên cậu, tay ngã ghế ra phía sau. Hơi thở nặng nề truy vấn.

"Tại sao em lại gặp nó? Em thấy mọi chuyện chưa đủ loạn sao?"



Lo lắng nhưng không biết giải bày, anh lo Bạch Thạc Ân ngốc nghếch sẽ như Uẩn Đồng bị bắt đi mất. Bàn tay nhỏ bé từ từ vòng qua người Phác Hựu Âm khẽ siết chặt.

"Em xin l6i. Em chi muon clu Uan Dong ma thoi."

"Vậy em thì sao? Anh thì sao?" Đồ ngốc này không nghĩ đến anh? Cậu sảy ra chuyện thì anh làm thế nào?

Cứu Uẩn Đồng nhất định phải cứu nhưng người đổi người thì chẳng phải về số không sao? Quanh đi quẩn lại vẫn phải cứu, chi bằng để yên cục diện hiện tại phải đỡ rối hơn không?

Người phía trên mất bình tĩnh, Phác Hựu Âm đập mạnh tay vào cửa kính. Cửa kính chắc chắn không vỡ nhưng tay của anh đã bị thương rướm máu.

"Em và Uẩn Đồng đừng làm mọi thứ rối tung lên nữa được không?" Một mình Uần Đồng gặp nguy hiểm là đủ rồi,

lam on dung quay nนa.

Bạch Thạc Ân bị mắng đến bật khóc, giọng nói run run. Tay xót xa nắm lấy bàn tay rướm máu của anh, lấy khăn tay trong túi quần băng bó lại, vừa băng bó vừa khóc.

"Em chỉ muốn cứu cậu ấy, Uẩn Đồng bị bệnh... Nếu không kịp thời uống thuốc thì cậu ấy sẽ lâm vào hôn mê không... Không thể tỉnh lại được nữa." Bé con nức nở thút thít.

Biết bản thân đã mất kiểm soát, anh cúi nằm xuống thở dài một hơi thủ thỉ bên tai.

"Anh xin lỗi, anh chỉ là quá lo lắng... Anh xin lỗi."

Người phía dưới mãi khóc, Phác Hựu Âm chầm chậm hôn lên môi dỗ dành, quấn quýt lấy nhau. Bạch Thạc Ân nhắm nghiền hai mắt nuồng theo nụ hồn kia.

Chiếc xe sang trọng từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một màng đen tịch mịch, nhưng bên trong nhìn ra lại rõ mồn một. Bạch Thạc Ân bị cởi áo ngượng ngùng chống trả, nào ngờ bị anh giữ lấy.

"Ngoan." Giọng nói trầm thấp.

Bé con ngô nghê bị dụ dỗ nghe lời. Thế là cả hai trong xe cứ thế quấn quýt lấy nhau tạo ra cảnh xuân đầy ngọt ngào. Chiếc xe chắc chắn không hề bị rung động mặc dù hai người trong xe rất mãnh liệt vây lấy nhau.

"Ân Ân, anh muốn có con." Phác Hựu Âm nói.

"Dạ." Bạch Thạc Ân mù mịt không biết gì cứ đồng ý.

Được sự đồng ý, anh một phát cho hết tất cả vào bên trong cậu, cho trọn không rơi vãi ra ngoài một giọt nào.

Về đến nhà Hoàng Thiên Bá, mọi người đều có mặt đầy đủ. Phác Hựu Âm nắm tay Bạch Thạc Ân ngồi xuống, cậu trình bày.

"Em thăm dò được, A Thâm rất muốn có được em..." Cậu rất tự tin nói tiếp. "Em quan sát thấy mỗi khi nói chuyện với em có vẻ hắn ta không để ý mọi thứ xung quanh. Chỉ chăm chú nhìn em." Rất mê đắm cậu nha, mặc dù cậu

ghe tom han. Nhung phai bau viu vao dieu nay de clu Uan Dong.

"Y em muốn nói là thừa lúc hắn ta lơ đãng thì hành động?"

Hoàng Thiên Bá không biết từ khi nào đã trở lại vẻ bình tĩnh, sự bất cần hôm qua hoàn toàn biến mất. Bạch Thạc Ân hiểu anh mình liền mỉm cười, rõ ràng hắn đã có sự tính toán riêng. (

"Em lấy bản thân làm mồi nhử?" Tô Nam Phong lên tiếng.



"Không hẳn, chỉ là câu dẫn hắn một chút thôi." Bé con kiêu hãnh, cậu biết cậu đẹp. Làm người ta say mê là điều rất dễ dàng.

"Kế hoạch thế này. Em đặt định vị trong lưng quần, may hẳn nó vào trong. Các anh đi cách xe em vài mét để giữ

an toan, sau do…"

Sau đó khi cậu vào nhà yên vị, các anh sẽ đi theo định vị đến nơi từ từ tập kích từ các hướng khác nhau. Còn Bạch Thạc Ân thừa lúc đó tìm cơ hội chuốc thuốc mê A Thâm là được. Như vậy hắn không trở tay kịp, một phát tóm gọn. (1

"Nghe cứ như trò con nít ấy nhỉ?" Nguyễn Đức Duy cảm thấy kế hoạch rất đơn giản, giống chơi trò chơi thật.

Lưu Hoàng Anh không niệm tình đánh mạnh vào người bên cạnh.

"Anh hùng không qua được ải mỹ nhân. Kế hoạch càng đơn giản càng không bị nghi ngờ. Vì đơn giản quá không ai sẽ ngờ đến, hiểu không?"

Bị vợ đánh, anh ta ấm ức ngồi xoa xoa nơi vừa bị đánh ngậm ngùi.

"Anh biết rồi. Vậy có cần báo cảnh sát không?" Khuôn mặt rõ rất tội nghiệp.

"Trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, cứ vờ như không biết gì đi. Không cần báo." Hoàng Thiên Bá ghi nhận kế hoạch của Bạch Thạc Ẩn, sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi lấy sức mai đi cứu người.

Gác tay lên trán nhờ người trong lòng.

"Đồng Đồng, đợi anh."

Vì bị cơn đau hành hạ, Tiểu Hồng năng nỉ A Thâm hãy mở trói để cả hai thoa mái hơn dù gì cũng không thể bỏ

tron duc.

Nghe cũng rất hợp lý, A Thâm gặp được Bạch Thạc Ân nên rất vui vẻ sảng khoái đồng ý.

Uẩn Đồng đau đớn cứ khẽ rên rỉ khiến các tên lính canh gác khó chịu chửi mắng cả ngày. Cậu cũng không muốn như vậy nhưng vì quá đau nên miệng cứ bất giác rên nhẹ, không khống chế được. Cứ cả ngày bị mắng, Uẩn Đồng ấm ức tủi thân rơi nước mắt.

Rất may có Tiểu Hồng bên cạnh lấy làm an ủi. Uần Đồng hai mắt lim dim sắp rơi vào mê man, mấy ngày qua cậu không ngủ được vì đau. Có lẽ bây giờ cậu sắp kiệt sức.

"Chị, em buồn ngủ." Cậu sắp ngủ được rồi.

"Bé ngoan, đừng khóc. Có chị ở đây, chị trông cho em, em cứ ngủ đi." Để cậu ngủ chắc sẽ đỡ đau hơn. "Ngủ được thì tốt."

Tiểu Hồng ôm lấy cậu xoa xoa đầu để cậu dễ chịu hơn.

Cậu từ từ chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ chập chờn, miệng vẫn khe khẽ rên rỉ vì mệt và đau. Vài tiếng trôi qua, các tên canh gác bên ngoài không chịu nỗi nữa, khó chịu vô cùng với tiếng rên của Uần Đồng.

Hai tên thì thầm gì đó, một tên nghe xong rời đi. Lúc quay lại cầm theo một gói thuốc trên tay.

"Thuốc mê này."

"Bỏ vào thức ăn cho nó ăn đi. Uống thuốc mê cho nó ngủ luôn đi, nó cứ rên ai mà chịu được." Ngủ luôn hẳn cả ngày càng tốt, đỡ phải kêu rên nghe rất phiền.

Uống thuốc mê ngủ sâu không còn ý thức sẽ không còn kêu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.