Vừa vào đến nhà Lưu Hoàng Anh đã bị người yêu của mình vây lấy. Hắn ta đăm đăm vào những bức ảnh cô chụp được chứ không hề quan tâm đêm qua cô đã trải qua những gì. Cô chán nản không muốn quan tâm bèn lơ đi, đến ghế ngồi xuống.
"Nguyễn Đức Duy. Anh có còn thật sự yêu em không? Đêm qua em ra sao ngay cả một lời hỏi thăm anh cũng không hỏi?"
Bị cô chất vấn, hắn ta sượng lại một nhịp. Sau đó gượng gạo cười ngồi xuống bên cạnh cô đấm bóp vai.
"Anh xin lỗi, là anh vô tâm. Anh hơi gấp cho nên là...
"Dù là nửa tấm ảnh em cũng sẽ không đưa cho anh. Anh về đi"
Dứt câu cô lập tức đuổi người ra khỏi cửa, đóng sầm cửa lại. Nguyễn Đức Duy mặt mũi u ám phỉ một bãi nước bọt ra khỏi miệng.
"Nếu không phải vì lợi dụng thì tôi để cô lên mặt như vậy sao? Đồ đàn bà thối."
Cứ nghĩ Lưu Hoàng Anh chỉ là giận dỗi vài ngày sau dỗ dành sẽ hết nhưng hắn không hề biết cô đã có dự định riêng cho mình.
Qua vài ngày Lưu Hoàng Anh vẫn đi làm ở công ty, thấm thoát đã qua hơn nửa tháng không có động tĩnh gì khác, ngay cả Hoàng Thiên Bá cũng thắc mắc không biết cô ta đang ấp ủ âm mưu gì. Chỉ có duy nhất Nguyễn Đức Duy là sốt ruột chạy đi tìm người.
Hắn ta chạy đến nhà cô đập cửa, khi được vào nhà liền vội vàng năng nỉ.
"Hoàng Anh, anh phải làm gì mới tha lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3710005/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.