Đứng trước căn nhà trống trơn Uẩn Đồng thở dài một hơi. Thôi đành kệ Hoàng Thiên Bá muốn làm gì cũng được.
Bình thường đã dính người, nay Uẩn Đồng có thai thì Hoàng Thiên Bá còn dính lấy cậu hơn ngày thường khiến cậu không tự do, Uẩn Đồng không thoả mái đến cáu kỉnh mắng.
"Anh có thôi đi ngay không?"
Bất ngờ bị quát, Hoàng Thiên Bá hệt như chú cún to xác bị trách phạt ủ rũ cúi đầu xuống lí nhí nói.
"Anh chỉ là lo lắng cho em thôi mà."
Thấy cảnh đấy cậu cũng không nỡ lớn tiếng, dịu giọng lại.
"Thôi em xin lỗi, em biết anh lo nhưng cũng đừng tước đoạt lấy tự do của em chứ." Cậu thở dài một hơi. "Anh xem, em ngồi ở đây cả ngày rồi."
Quả thật chán chết đi được, Hoàng Thiên Bá thì lo lắng thái quá sợ cậu và con có chuyện xui rủi.
"Em đi chơi với mọi người thôi, không chạy nhảy lung tung đâu. Anh cho em đi chơi đi nha" Uẩn Đồng lấy hết tâm can ra để thuyết phục hắn.
Cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.
"Em đi chơi một chút thôi đấy"
Được hắn đồng ý cậu vui vẻ như lên mây nhưng vẫn không quên cẩn trọng đi chậm rãi ra khỏi cửa. Người đi khuất bóng hắn mới chú tâm vào làm việc.
"Cốc cốc." Cửa phòng mở ra, Lưu Hoàng Anh cố ý đợi Uẩn Đồng rời khỏi phòng mới đi vào.
Không lằng nhằng cô nói thẳng vào vấn đề cần nói.
"Tôi có thai rồi."
Con người u ám liếc nhìn lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3710006/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.