Nghe đến đây Uẩn Đồng mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp.
"Tại... Tại sao em lại trúng độc?" Miệng nhỏ mếu máo khóc không thành tiếng.
"Có người cố ý hạ độc anh, ly nước em uống là của anh... Có phải nó có vị đẳng không?" Khuôn mặt diễn xuất rất đạt, nghiêm trọng vô cùng.
Uẩn Đồng chép miệng nhớ lại. "'Có chút đắng và chút ngọt."
Hoàng Thiên Bá rất nhập tâm vào vai diễn, không nửa điểm lộ vai khiến người ta nghi ngờ.
"Phải, đó là nước ngọt. Nhưng bị bỏ thuốc nên đắng là đúng rồi."
Cậu nhóc ngốc nghếch bị dắt đến xoay vòng vòng. Uẩn Đồng không biết mùi vị rượu là gì, cậu cũng chưa từng thấy Hoàng Thiên Bá uống rượu, trong nhà cũng chưa từng xuất hiện chai rượu nào.
Hắn luôn có tư tưởng nhà có trẻ nhỏ không thể dạy hư nên Uẩn Đồng chưa từng tiếp xúc với các loại bia rượu, chưa biết nó như thế nào nên tin hắn tuyệt đối.
"Anh nói thật ư?" Cậu đoán chắc hắn nói thật rồi, cậu uống thuốc nhiều nên biết nó đắng lắm, còn nước trái cây thì ngọt... Đắng đắng ngọt ngọt. Ôi đúng rồi, cậu bị trúng độc thật rồi.
Bé con nằm ngã ra giường khóc thút thít.
"Em sắp chết thật rồi ạ? Không có thuốc giải sao?"
"Anh xin lỗi, người đáng lẽ uống cốc nước đó là anh. Không ngờ em uống rồi..." Hắn cúi đầu buồn bã. @
"Không sao đâu. Thật may người bị trúng độc là em, không phải anh. Chết thay anh em không có gì phải hối
han."
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3688364/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.