Chương trước
Chương sau
Bàn tiệc cưới có rất nhiều món ăn nhưng chẳng ai dám động đũa vì trong bàn có vị chủ tịch của họ mà họ chưa từng dám lại gần. Không khí trở nên căng thẳng ngột ngạt.

Trong thâm tâm họ gào thét ai đó làm ơn cứu vớt tình huống oái oăm này đi, họ không nghĩ đi dự đám cưới lại chung bàn với chủ tịch.

Đánh tan bầu không khí gượng gạo, chiếc bụng nhỏ của Uẩn Đồng kêu lên, bé con đỏ mặt ngượng ngùng gãi gãi

dลิ่น.

"Xin lỗi mọi người, em hơi đói..."

"Không sao em ăn đi."

Như tìm thấy ánh sáng ấm áp trong bầu trời lạnh lẽo, một người trong số họ nhanh chóng lên tiếng. Bé con nhìn qua người đàn ông bên cạnh muốn hỏi ý kiến, Hoàng Thiên Bá gật đầu.

"Vậy xin phép mọi người em ăn nhé."

Cả đám cười cầu tài mừng rỡ mời Uẩn Đồng ăn, nói thật ra họ cũng đói lắm nhưng không dám bất kính động đũa trước.

Chủ tịch thì sợ thật đẩy nhưng có Uẩn Đồng thì chủ tịch kia cũng chỉ còn là cái tên.

Uẩn Đồng lễ phép động đũa, Hoàng Thiên Bá cũng nhấc đũa lên gắp những món ở phía xa đặt vào bát của Uẩn Đồng. Mọi người thở phào đồng loạt động đũa khai tiệc.

"Sao có cảm giác cứ như đang dùng bữa với vua vậy ta?"

Một người trong số họ thì thầm nói với người bên cạnh, người đó huých nhẹ tay ra hiệu im lặng.

Cậu trai nhỏ chỉ chăm chú ăn thịt và hải sản, Hoàng Thiên Bá múc một bát soup nhỏ thổi nguội, cẩm thìa múc một ít hướng về phía cậu.

"Há miệng nào." Giọng nói ôn nhu thể hiện rõ sự nuông chiều của hắn đối với cậu.

Uẩn Đồng ngoan ngoãn há miệng, từng thìa từng thìa một được hắn cần thận thổi nguội. Đôi lúc còn kiên nhẫn ngồi đợi cậu nhai xong thức ăn trong miệng rồi mới tiếp tục cho cậu ăn.

Ai nấy đều trầm trồ nhưng không dám thể hiện rõ ra mặt, họ chưa từng nhìn thấy bộ mặt này của chủ tịch họ

Hoàng này.

"Cái này không ngon." Uẩn Đồng thở dài, món này không hợp khẩu vị của cậu nhưng cậu cũng không dám vứt đi vì sợ lãng phí.

"Bỏ vào bát cho anh." Hoàng Thiên Bá đang lột tôm bên cạnh lên tiếng.

Không ngon thì để lại cho hắn, Hoàng Thiên Bá nhìn biểu cảm trên mặt cậu cũng đoán được bé ngoan này không muốn bỏ phí đồ ăn rồi, dù ngon hay dở cậu cũng phải ăn bằng hết.

"Dạ." Bé con tức khắc tươi tắn trở lại bỏ thức ăn vào bát Hoàng Thiên Bá rồi thưởng thức món khác.

Đưa con tôm vừa lột cho Uẩn Đồng. Hắn ung dung ngồi vắt chéo chân, lấy khăn lau sạch tay, ngón tay thon dài cầm đũa gắp miếng thức ăn của Uẩn Đồng thản nhiên ăn một cách ngon lành.



Ngạc nhiên càng ngạc nhiên hơn, đám nhân viên không nghĩ rằng Hoàng Thiên Bá lại đi ăn thức ăn thừa của Uẩn Đồng. Hôm nay họ được một phen trầm trồ thưởng thức, mở rộng tầm mắt về vị chủ tịch khó gần của họ.

Gần đến cuối bửa tiệc, Uẩn Đồng ăn phải ớt cay. Hít hà vài hơi không chịu nỗi cậu nhìn qua nhìn lại vơ đại cốc nước bên tay Hoàng Thiên Bá nốc cạn một hơi.

"À." Một tiếng thật sảng khoái, vẫn chưa hết cay nhưng đầu óc lúc này cảm giác không đúng, cứ lân lân choáng váng.

Hoàng Thiên Bá chưa kịp cản lại thì cậu đã nốc cạn rồi, đó là rượu của hắn. Hắn không mấy lo lắng, chỉ tò mò nhìn người nọ, hồi giờ hắn chưa nhìn thấy bộ dạng lúc uống rượu của cậu là như thế nào.

"Đồng Đồng." Hắn gọi.

Bé con nghiên đầu nhìn hắn rồi gục xuống, hắn nhanh tay đỡ được cái đầu nhỏ kia.

"Một ly đã say." Hắn buồn cười thì thầm.

Lịch sự chào mọi người trong bàn rồi bế Uẩn Đồng ra về.

Không phân biệt thân phận giàu nghèo, Hoàng Thiên Bá tuyệt đối ghi điểm hảo cảm trong lòng nhân viên, họ hứa sẽ dốc hết sức cống hiến cho người này.

Sau đó khắp công ty lén truyền tai nhau rằng chủ tịch của bọn họ không phải khó gần mà là vì đối phương không phải Uẩn Đồng.

Ở phía sau xe, Uẩn Đồng nằm dựa vào lòng Hoàng Thiên Bá ngủ mê man, còn hắn hảo hảo ôm người.

Về đến nhà, trong lúc Hoàng Thiên Bá đi tắm thì người trên giường tỉnh lại đứng dậy đi mở nhạc thật lớn, sau đó đứng lên giường nhún nhảy tưng bừng.

Hoàng Thiên Bá đi tắm ra nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi bất ngờ, cái người này say vào là thế này sao?

Tầm mắt di dời dừng lại trên tay Uẩn Đồng, cái kia không phải là cốc nước hắn chuẩn bị cho cậu sao? Hắn lo cậu ngủ dậy sẽ khô họng khó chịu nên đặt sẵn ở đấy.

"Em lấy nước làm gì vậy?" Hoàng Thiên Bá khẩn trương sợ cậu làm vỡ ly rồi bản thân sẽ bị thương, chân cũng tiến thêm vài bước.

Nghe thấy hắn hỏi, Uần Đồng bị cốc nước thu hút. Không trả lời, bé con dứt khoát đồ hết nước lên đầu mình rồi lắc đầu quấy khiến nước bay tung tóe. 2

Hoàng Thiên Bá hoảng hốt leo lên giường cản cậu lại.

"Em làm vậy lỡ bị cảm thì thế nào?"

Giật ly nước trong tay cậu ra. Không biết khi say thì nhóc con này sẽ quậy đến thế. Uẩn Đồng cười vui vẻ hú hét lên nhảy theo tiếng nhạc xập xình.

"Tay đâu tay đâu..?" Cười không ngừng, bé con nói hét lớn giống hệt mấy ca sĩ đi diễn show. Q

Rồi rồi hắn hiểu rồi, ngày thường Uẩn Đồng hay xem mấy show diễn trên máy tính, chắc chắn là rất thích rồi học theo. Đến khi say mới dám bộc lộ sở thích giấu kín trong lòng.

Dễ dàng khống chế cái người đang say không biết trời đất kia, hắn đi tắt nhạc Uẩn Đồng đang cười khúc khích liền bất mãng.

"Sao lại tắt nhạc của em?"



"Loa bị em làm cháy rồi. Anh không có tiền sửa."

"Vậy để em hát cho anh nghe nhé?"

"Đồng Đồng hát nghe xem nào."

Uẩn Đồng hát giống như đọc thơ thành công chọc cười hắn. Hoàng Thiên Bá bất lực cực kỳ gọi người lên thay nệm vì nệm này đã bị cậu làm ướt rồi bế người vào nhà tắm.

Vào nhà tắm rồi bé con vẫn luyên thuyên vừa hát vừa quậy không ở yên khiến Hoàng Thiên Bá vất vả vô cùng.

Tắm xong cũng không khiến cậu tỉnh táo hơn, cứ chạy nhảy khắp nơi như khỉ con, không để ý là chạy ra ban công mở cửa hét lớn, tốc độ quá nhanh hẳn không cản kịp.

"Bộ em say vào là thành khỉ hả? Sao lại nhanh như thế?" Vì nóng lòng sợ cậu trong lúc thiếu tỉnh táo không cẩn thận sẽ ngã khỏi ban công.

Hắn hối hận rồi, hắn không dám để cậu uống rượu nữa. Quậy suốt một đêm cuối cùng cậu cũng chịu đi ngủ. @

Hoàng Thiên Bá mệt mỏi nằm bên cạnh thở phào nhẹ nhõm. Hắn không biết ở đâu mà Uẩn Đồng lại có nhiều năng lượng để quậy như thế, sau việc này hắn rút ra được một chân lý là mây mưa với cậu cả đêm cũng không mệt bằng việc đê cậu uống say rồi chạy theo giữ người.

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, hẳn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm thức giấc, hắn xuống nhà cho người nấu canh giải rượu vì cậu tỉnh dậy chắc chắn sẽ cần nó.

Giống như những người say khác, Uẩn Đồng mở mắt ra nhìn trần nhà, cả đầu vừa đau vừa chóng mặt, cả người mệt mỏi rã rời. Cả vạn câu hỏi tại sao xuất hiện, sao cậu lại ở nhà? Không phải đang dự đám cưới sao? Sao cậu lại đau đầu thế này? Sao lại chóng mặt? Có phải cậu bệnh rồi không? Có phải cậu bị bệnh nặng ngất đi lúc đang dự đám cưới không? Sao lại không nhớ gì thế này?

"Chắc chắn là mình bị bệnh nặng rồi. Nếu không thì làm sao mình lại chóng mặt đau đầu thế này chứ?"

Hồi giờ Uẩn Đồng chưa từng say nên bé con khờ khạo đinh ninh rằng mình bị bệnh, mọi khi cậu chỉ đau đầu mà thôi, hôm nay lại chóng mặt và mệt mỏi. Nghĩ đến đây bé con thút thít khóc tủi thân.

Hoàng Thiên Bá bê bát canh giải rượu mở cửa đi vào thấy vậy nóng lòng đến bên giường, đặt bát canh lên bàn.

Ngồi lên giường ôn nhu hỏi.

"Em sao vậy?"

"Có phải em bị bệnh rồi không?" Uẩn Đồng mếu máo.

"Em thấy thế nào rồi?" Hắn lo lắng.

"Dau da, chong mat va met." Cau con cam giac buon non nua co.

Hóá ra nhóc con này còn dư âm của rượu, nhớ lại đêm qua hắn vừa buồn cười vừa bất lực. Hắn muốn trêu chọc người này để trừng phạt chuyện tối qua cậu gây ra.

"Em bị trúng độc rồi. Không có thuốc giải."

Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.