Đôi mắt mơ màng mở, thứ đầu tiên Uẩn Đồng nhìn thấy là trần nhà, sau đó là cơn đau nhói ập đến. Cả cơ thể cậu ê ẩm rã rời, thầm tính trong lòng sẽ không dám ngủ trưa nữa.
"Không đúng, không dám ngủ trưa nhiều nữa."
Uẩn Đồng nằm trên giường đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, không thể xuống giường được.
Còn Hoàng Thiên Bá thì cảm thấy sảng khoái trong lòng vì lâu lắm rồi mới được giải toả, ngồi trong văn phòng công ty vắt tréo chân làm việc, vừa xem văn bản vừa ngâm nga hát.
Cuộc sống êm đềm chậm rãi trôi qua từng ngày, cặp đôi Âm Ân vẫn còn vi vu du lịch đó đây. Còn Uẩn Đồng phải bươn chải đi làm, nói rõ hơn là đi theo Hoàng Thiên Bá đến công ty.
Một người chìm trong biển công việc, một người nhàn hạ nằm trên ghế sofa xem phim. Đặt điện thoại xuống, đầu nhỏ xoay về hướng người đang ngồi ở bàn lớn chăm chú làm việc.
Phong thái lúc làm việc của Hoàng Thiên Bá rất hấp dẫn người khác, Uần Đồng cũng không ngoại lệ. Bé con mê mẫn ngắm nhìn người đàn ông của mình, cậu đã nhìn rất nhiều lần nhưng lần nào cũng như bị hớp mất hồn phách không thể rời mắt.
"Một phút một trăm nghìn."
Hoàng Thiên Bá vẫn chăm chú đọc tập tài liệu trên tay nói. Uẩn Đồng bị phát hiện nhưng không hề ngại ngùng ngược lại còn bướng bỉnh cãi lại, xem ra ở lâu với hắn thì cậu cũng luyện được tính cách xem mọi thứ là hiển nhiên.
"Mắt em em nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3688362/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.