Về đến nhà tâm lý thoả mái nên ngủ ngon hơn hẳn. Uần Đồng làm một giấc đến năm giờ chiều, ngủ dậy thấy trời đất mơ hồ mất cả nhận thức không nhớ mình đang ở đâu nữa cả người cứ như đang trên mây.
Chú mèo ngái ngủ ngồi bần thần trên giường một lúc mới hồi phục lại trạng thái người thường, nhìn xung quanh một vòng không thấy Hoàng Thiên Bá ở đâu cả.
"Chắc lại đang làm việc, anh ấy vất vả quá."
Bé con hiểu chuyện không muốn làm phiền hắn liền đứng dậy, tay dắt chú gấu nhỏ hít một hơi thật sâu, sẵn sàng
tam ly chien dลิน.
Vặn nắm cửa hừng hực khí thế bước ra ngoài. Đi được vài bước lại đến cầu thang kia, khi trưa chưa chuẩn bị tâm thế kĩ lưỡng nên mới sợ đến bật khóc, bây giờ thì không như thế, cậu đã sẵn sàng tâm lý rồi nên hiên ngang đối mặt.
Nhưng khi nhìn thấy cầu thang Uẩn Đồng vẫn bất giác rùng mình lạnh sống lưng. Cậu đứng quay lưng với cầu thang, mắt thì nhìn vách tường với tư tưởng không nhìn thấy sẽ không sợ. Giống hệt một chú cua đang tập bò, đi ngang từng bước nhỏ trông đáng yêu.
Nhưng ám ảnh khá lớn, cậu luôn sợ bản thân sẽ ngã ngửa ra sau lăn xuống, cảm giác lỏng lẻo không an toàn.
Uần Đồng bất lực ngồi sụp xuống sàn.
"Không sao không sao, đi không được thì mình sẽ bò."
Nói là làm, cậu nằm bệt dưới sàn, tạo tư thế y đúc sâu đo gang trườn từng chút một. Hai chân sợ ngã chứ bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3688361/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.