Tự tin bước ra khỏi phòng vệ sinh. Đi đến giường của Uần Đồng, Hoàng Thiên Bá luôn có linh cảm mạnh mẽ rằng hôm nay cậu sẽ tỉnh lại, ngẫm nghĩ một lát. Lấy điện thoại ra điện Bạch Thạc Ân. C°
"Em đem sữa, với cháo đến đây cho anh. Cháo thịt bò, cháo đừng bỏ hành. Cháo nhà nấu, đừng mua ở ngoài.
Cháo và sữa đều nhạt, không được đậm vị. Tất cả bỏ vào bình giữ nhiệt giúp anh."
Thiết nghĩ Uẩn Đồng tỉnh lại chắc chắn sẽ đói, cậu không ăn được hành. Ngoài ra vừa tỉnh lại cũng không thể ăn các món quá đậm vị.
"Ngữ khí giống vợ hiền thật đấy."
Từ lúc Uần Đồng ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì cả nhà ai cũng nhẹ nhõm và vui vẻ hơn, đôi lúc lại trêu chọc nhau để đỡ căng thẳng.
"Ồn ào."
"Ơ hay ông anh này... Thật là tức chết."
Hắn tắt máy, đi lấy nước ấm lau mặt, lau tay cho cậu. Xong nhìn xung quanh, đi đến kéo rèm phòng lại, sợ nắng rọi vào nóng người trên giường.
Không biết tại sao lại luôn cảm thấy hồi hộp như lần đầu mới yêu vậy. Cảm giác này thật giống như khi xưa hắn biết hắn đã yêu cậu. Luôn cảm thấy bồn chồn hồi hộp muốn gặp mặt cậu, đến khi gặp rồi lại nhịn không được mà trêu chọc. Có ai hiểu cảm giác đó không, cảm giác muốn màng đêm trôi thật nhanh để sáng mai đi gặp người trong lòng.
"Thật là..."
Hoan Thiên Bá không kìm chế được phì cười một mình. Nhớ khi xưa chưa có danh phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3687849/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.