Chương trước
Chương sau
Thấy Hoàng Thiên Bá khổ sở ngày này qua ngày nọ, Phác Hựu Âm không thể cứ để hắn như vậy mãi được nên cũng khuyên ngăn.

"Anh Bá, anh về phòng nghỉ ngơi đi, để em canh Uẩn Đồng giúp anh." Phác Hựu Âm sợ Uẩn Đồng chưa tỉnh thì người này đã gục ngã trước rồi.

"Mặc kệ anh, em lo dưỡng thương của mình trước đi." Lời nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn đuổi người.

"Anh." Phác Hựu Âm cũng không biết nên khuyên như thế nào để người này nghe theo.

"Anh nói em đi về đi có nghe không?" Hắn đột nhiên cáu giận lên giọng. Hắn là muốn yên tĩnh ở bên cạnh Uẩn Đồng, hắn thấy Phác Hựu Âm sao ngày càng phiền hắn.

Vô tình hất mạnh chạm vào vết thương của Phác Hựu Âm khiến nó rách ra chảy máu. Đến lúc này hắn mới bình tĩnh lại, cảm thấy rất có lỗi.

"Anh xin lỗi, em có sao không?"

"Không sao. Anh mau đi nghỉ ngơi đi, để đến lúc Uẩn Đồng tỉnh lại thì còn có sức mà chăm sóc em ấy, đừng để đến lúc đó em và Ân Ân phải chăm sóc cho hai người."

"Anh biết rồi." Thấy Phác Hựu Âm nói cũng rất đúng.

Nhưng hắn chỉ sợ khi bản thân rời mắt khỏi Uẩn Đồng thì cậu sẽ xảy ra chuyện, lỡ hắn rời mắt đi thì cậu tỉnh lại không thấy hắn sẽ rất hoảng sợ.

"Em biết nỗi lo của anh" Bản thân Phác Hựu Âm đối với Bạch Thạc Ân cũng giống như hắn, đối với tình cảnh đầy rủi ro thế này.

"Làm sao anh có thể an tâm để em ấy ở lại đây một mình." Hắn để ý thấy cứ hễ hắn không chú ý cậu một chút thôi là Uẩn Đồng lại sảy ra chuyện. Khiến nỗi lòng hắn càng nặng nề.

Bạch Thạc Ân cầm trên tay hai hủ canh sâm vừa mới nấu ở nhà đem đến.

"Nhưng anh phải chăm sóc bản thân mình để khoẻ trước, như vậy mới chăm sóc được cho Uẩn Đồng chứ?"

Cậu có đến phòng tìm hai người đàn ông kia không thấy liền đoán chắc chắn họ ở bên phòng của Uẩn Đồng nên đến đây tìm.

"Anh xem chỉ mới một tuần mà anh đã trở thành ông chú xấu chết đi được, em nhìn thấy còn sợ nói chi Uẩn Đồng."

Quan sát kỹ mới thấy râu tóc của Hoàng Thiên Bá đã dài ra, vẻ mặt phờ phạc hốc hác trông rất khổ sở.

"Xấu lắm sao?" Hắn rất chú ý đến hình tượng của mình lập tức hỏi lại.

"Phải, cứ như ông chú già 40 tuổi vậy." Nắm được thóp của anh mình, Bạch Thạc Ân phóng đại tình huống lên.



Ngẫm nghĩ hai người này nói đúng, Hoàng Thiên Bá phải lo cho sức khỏe mình thì mới chăm sóc được Uẩn Đồng. Phải chú ý hình tượng của mình để đến khi Uẩn Đồng tỉnh lại mới không bị vẻ ngoài phờ phạc của hắn dọa cho sợ.

Bởi vì giữa Hoàng Thiên Bá và Uẩn Đồng có khoảng cách tuổi khá lớn nên hắn luôn chăm sóc bản thân kéo gần lại khoảng cách vẻ ngoài để cả hai không quá chênh lệnh. Hoàng Thiên Bá không muốn nghe thấy bản thân quá già so với Uẩn Đồng, không muốn bị nói hai người là tình yêu chú cháu.

"Vậy anh.." Hắn vẫn chần chừ.

"Nào, mau về phòng ăn uống đàng hoàng. Mẹ anh nấu đó. Cô có đòi đến đây nhưng em không cho." Bạch Thạc Ân dúi vào tay hắn một hủ canh đuổi người về phòng.

Hủ còn lại đưa cho Phác Hựu Âm, cậu cũng đuổi người này về phòng để hắn nghỉ ngơi. Bản thân ở lại trông Uẩn Đồng.

Với suy nghĩ cố gắng tịnh dưỡng thật tốt đề chăm sóc người kia, hắn tập trung ngủ một hơi thật sâu bù lại cho những ngày không dám ngủ vì lo lắng.

"Phải nghỉ ngơi để có đủ sức chăm sóc Đồng Đồng." Miệng lầm bầm nhắc nhở bản thân chìm vào giấc ngủ.

Vài ngày lại trôi qua.

Hôm nay như thường lệ Hoàng Thiên Bá lại đến đứng trước cửa phòng Uẩn Đồng. Trông hắn đã có khí sắc hơn mấy hôm trước, không còn bộ dạng chật vật khổ sở nữa, vết thương cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Hoàng Thiên Bá đứng ngoài kính nhìn vào, hắn có thể nhận ra Uẩn Đồng lại gầy đi rất rõ, xung quanh cậu vẫn được bao vây bởi các thiết bị hỗ trợ khác.

Bỗng các bác sĩ mở cửa đi vào phòng của Uẩn Đồng, từ từ đẩy giường của cậu đi ra ngoài, hắn hoảng hốt cản lại.

"Các người đưa em ấy đi đâu vậy hả?" Bộ dáng hắn lúc này rất mất bình tĩnh.

"Bệnh tình của bệnh nhân đã ổn định nên chúng tôi chuyển cậu bé đến phòng bệnh thường, không cần phải chăm sóc đặc biệt nữa.

Nghe thấy Uẩn Đồng đã có tiến triển tốt, Hoàng Thiên Bá cũng đỡ căng thẳng hơn.

"Là thật? Vậy đưa em ấy vào phòng của tôi."

Lần trước vì quá chủ quan nên Uẩn Đồng đã bị người khác đưa đi mất, bây giờ để bên cạnh hắn sẽ không có ai làm hại cậu được nữa.

Hoàng Thiên Bá đi theo đoàn bác sĩ, không kìm nén được môi vẽ ra một nụ cười tươi đã rất lâu chưa xuất hiện, bác sĩ chỉnh sửa các dây truyền dịch của Uẩn Đồng thật kĩ càng rồi mới rời đi.

Hắn nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Uẩn Đồng, phải nói rằng rất lâu rồi hắn mới có thể nhìn ngắm Uẩn Đồng ở khoảng cách gần như thế này.

"Mèo nhỏ, anh rất nhớ em."

Cẩn thận hôn lên đôi môi khô của cậu, ngồi đó tâm sự, hắn nói với cậu rất nhiều rất nhiều điều mà mấy ngày qua chưa thể trải lòng.



Hắn rất nhớ cậu, nhớ đến sắp phát điên lên. Hắn cảm ơn cậu vì đã khoẻ lại, đã ở lại bên cạnh hắn.

"Em ốm đi nhiều quá. Ngoan ngoãn tỉnh lại, anh sẽ bồi bổ cho em. Nghe thấy không?"

Hoàng Thiên Bá ôn nhu nắm tay cậu, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt gầy gò nhỏ bé kia. Tình trạng của Uẩn Đồng đã tốt lên, bác sĩ đoán chắc tầm một hoặc hai ngày nữa cậu sẽ tỉnh lại.

"Ngày mai phải tỉnh dậy cho anh đó nghe rõ chưa?" Mau tỉnh lại để hắn còn chăm sóc bồi bổ cho cậu nữa.

Nói chuyện được hồi lâu, Hoàng Thiên Bá áp má mình vào má cậu, gương mặt lạnh băng không chút huyết sắc, sự ấm áp thường ngày cũng không còn, hắn muốn truyền hơi ấm cho cậu.

Gạc bỏ những suy nghĩ không may mắn sang một bên hắn chăm chú cắt móng tay cho cậu.

"Em xem, móng tay dài rồi này." Suốt bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi, hắn luôn là người cắt móng tay móng chân cho Uẩn Đồng.

Đến giờ bác sĩ đi vào rút kim truyền dịch, Hoàng Thiên Bá hệt gà mẹ trông trứng canh chừng không rời mắt mãi đến khi vị bác sĩ kia đi mới thôi quan sát người ta.

Tâm trạng của Hoàng Thiên Bá lúc này cũng dần ổn định lại, hắn cứ ngồi cười ngốc nghếch một mình, xem ra bị vui đến ngốc rồi.

Như một người cha tần tảo chăm con, hắn dính người không thôi, hết lau tay lau mặt lại chuyển sang đọc sách cho cậu nghe. Tối đến lại leo lên giường của người kia, cẩn thận ôm người vào lòng ngủ. Đã lâu lắm hắn chưa được ôm cậu ngủ cũng chưa có giấc ngủ nào trọn vẹn cả cứ ngủ nửa đêm lại trực giác, một đêm trải qua thật bình yên.

Sáng sớm tỉnh dậy, kéo chăn lên cho Uẩn Đồng cẩn thận, đi vệ sinh cá nhân chỉnh chu lại bản thân, xem mình đã ổn chưa? Hoàng Thiên Bá sợ đến khi cậu tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng kém sắc lại đâm ra bị hắn dọa cho sợ. Đứng đánh răng bỗng nhiên Hoàng Thiên Bá bất ngờ sững sờ lại khi nhớ về điều gì đó.

"Có khi nào... Có khi nào Uẩn Đồng tỉnh lại sẽ không nhớ hắn là ai nữa không, chứng hay quên của cậu luôn là điều trăn trở trong lòng hắn.

Hoàng Thiên Bá vội vàng chán nản rửa mặt, đứng soi gương, soi qua soi lại thật kĩ.

"Không tệ, mình vẫn đẹp trai. Đẹp trai nhất rồi." Nghiền ngẫm một chút. "Ừm, mình vốn dĩ đẹp trai mà!"

Đẹp trai thế này nếu Uẩn Đồng có quên hắn thì chắc chắn cậu vẫn sẽ bị sự đẹp trai này của hắn cuốn hút.

Tự mãn nhìn ngắm mình trong gương, tỉ mỉ cạo râu, vuốt keo tóc. Dù là tình huống nào cũng phải thật đẹp trai mới tự tin đứng trước mặt Uẩn Đồng, hắn lo rằng trong lúc bản thân đang nhếch nhác thì Uẩn Đồng tỉnh lại sẽ thấy bộ dạng không đẹp trai đó của mình, để lại ấn tượng xấu trong mắt cậu. Nên lúc nào cũng phải thật đẹp trai để Uẩn Đồng tỉnh lại bất cứ khi nào thì hắn cũng đều không lo bản thân bị xấu.

"Đẹp trai thế này nếu em có quên anh thì anh cũng không tin là em không bị anh hấp dẫn." Sao thoát khỏi tay hắn được.

Hoàng Thiên Bá không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Uẩn Đồng chê bai hắn mà thôi.

"Cực phẩm là đây"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.