Dạo gần đây Uẩn Đồng bắt đầu có triệu chứng đau đầu trở lại. Hoàng Thiên Bá lo lắng làm giấy xin phép nghỉ học cho Uẩn Đồng ở nhà. Nhưng sau khi nghe xong thì cậu lại mếu máo khóc, sao lại bắt cậu nghỉ học.
"Em không chịu, em muốn đi học."
"Đồng Đồng, nghe anh nói." Hắn nắm tay cậu, cố gắng trấn tĩnh người kia. "Anh không yên tâm khi để em ra ngoài trong tình trạng này, nếu em muốn học thì anh có thể thuê gia sư đến cho em. Được không?"
Hắn thật sự không an lòng khi để cậu đi học, lo lắng rằng đang học thì sẽ phát bệnh.
Nếu có thể thì hắn muốn đích thân dạy cậu học, bởi vì thường ngày hắn giải quyết rất nhiều công việc nên chuyện này rất khó khăn với hắn.
"Dạ em hiểu" Uẩn Đồng ủ rũ.
"Em đừng buồn." Hắn xoa xoa đầu cậu.
"Em không buồn, ở bên cạnh anh rất tốt." Bé con nhoẻn miệng cười đáng yêu.
Hắn không kìm chế được bẹo má một cái trêu chọc. "Không ra ngoài được thì em sẽ không thể gặp được tên đó nữa."
"Ai ạ?" Cậu thắc mắc, hắn là đang nhắc đến ai?
Cậu thật sự đã quên cái người tên Tô Nam Phong kia.
"Không có gì. Thay đồ, anh dẫn em đến bệnh viện khám sức khỏe.
Hoàng Thiên Bá cười nhẹ, lòng đang cố gắng kìm nén sự phấn khích khi Uẩn Đồng không nhớ tên kia. Rõ ràng rằng Tô Nam Phong chỉ là hạt cát trong sa mạc. Muốn tranh người của hắn là điều bất khả thi.
Nước Mỹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3647104/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.