"Kiểu người như thế mà anh cũng thích được sao?" Bạch Thạc Ân bất mãng, sao trên đời này lại có kiểu người ồn ào lúc nào cũng nói như thế? Không biết mệt sao?
"Phải, rất đáng yêu." Bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc, Phác Hựu Âm nở nụ cười thật đẹp.
"Vậy chúc anh hạnh phúc. Vừa lòng anh chưa?"
Môi nhỏ mím lại ấm ức, rõ đã có người yêu còn cướp mất nụ hôn đầu của cậu. Thầm mắng trong lòng. "Đồ đểu cáng, lưu manh. Biết mình yêu nên mới làm như thế với mình đúng không?"
Phác Hựu Âm thở dài, anh đã nói đến như vậy rồi mà nhóc con này còn không nhận ra bản thân mình trong lời nói của anh, tại sao lại có thể ngốc đến như vậy?
Không thể chịu được nữa, Phác Hựu Âm mạnh mẽ hôn xuống, kéo sát người vào lòng cùng nhau dây dưa. Tay ôm eo, tay khống chế bàn tay không yên phận của cậu đang phản kháng mình. Hôn xong, trán chạm trán, Bạch Thạc Ân thút thít hỏi.
"Tại sao làm vậy với em?" Tên đểu cáng này đang muốn biến cậu thành tiểu tam trà xanh trong tiểu thuyết đúng không?
"Vì người anh yêu là em. Ân Ân, anh yêu em" Hôn lên đôi môi đang sưng đỏ của Bạch Thạc Ân thủ thỉ. "Đừng hủy bỏ hôn ước của anh được không?"
Nhóc con lòng thổi gió xuân ấm áp dễ chịu, bật khóc gật đầu. Phác Hựu Âm cười hạnh phúc lau nước mắt cho cậu. "Ngoan, không khóc nữa."
Tỏ tình thành công, phía xa xa các thân mẫu của họ đang xem lén thì thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3647105/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.