Hoàng Thiên Bá kéo người lên phòng, đẩy Uẩn Đồng lên giường. Ném balo trên tay sang một góc, thân thể to lớn đè lên người Uẩn Đồng.
"Tại sao em lại nói chuyện với nó?"
"Em không có." Uẩn Đồng thành thật nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Còn chối?" Hắn vẫn hừng hực tức giận.
"Em nói thật. Em không biết anh ta là ai cả."
"Không biết vậy tại sao lại cẫm đồ của hắn trên tay?" Hắn vẫn không tin, có lẽ đã bị ghen tức làm mờ mắt.
"Là người đó tự bắt chuyện, còn nhét đồ vào tay em mà. Em không có."
Ghen tuông mờ mắt, hắn chẳng muốn nghe Uẩn Đồng nói nữa, trực tiếp đề người ra hôn, Hoàng Thiên Bá rất ghen, hắn chỉ muốn thế giới người này chỉ có mình hắn mà thôi.
Từ nhỏ Hoàng Thiên Bá đã luôn sát cánh bên cạnh Uẩn Đồng, bất cứ ai có ý tứ với cậu thì hắn đều sẽ dập tắt ý định ngay từ đầu. Nến hắn chưa từng cảm thấy mối đe doạ lớn nào, nhưng lúc này đây hắn lại có nỗi sợ mãnh liệt đối với Tô Nam Phong. Tính khí Uẩn Đồng ôn hoà, bất cứ ai đối tốt với cậu, cậu đều sẽ xem như hảo bằng hữu mà đối đãi.
Hoàng Thiên Bá như hổ vồ mồi ôm cậu từ phía sau, nhắm đến gáy cậu hôn ngấu nghiến, tay luồn vào trong áo, "xoạt" một tiếng xé toan áo đi học của Uẩn Đồng, bàn tay hư hỏng không kiên dè luồn đến quần tháo nút cởi quần cậu ra, bắt đầu mò mẫm. Tay trên xoa bóp ngực, tay dưới trêu đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3646172/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.