Sáng sớm hôm sau, Phác Hựu Âm theo thường lệ đi học, mọi khi vừa ra tới cổng sẽ thấy Bạch Thạc Ân đứng đợi sẵn cùng đi. Nhưng hôm nay lại không thấy, anh dừng chân lại, thiết nghĩ chắc là cậu ngủ quên nên vào nhà đợi.
"Anh Bá, Tiểu Ân đâu rồi anh" Phác Hựu Âm vai vác balo một bên, tay đặt trong túi quần, dáng vẻ cao ráo đẹp trai sáng bừng.
"Đưa tay cho anh." Uẩn Đồng vừa gặm thịt xong, Hoàng Thiên Bá xoè tay cầm lấy tay cậu.
Đi thẳng vào nhà, vừa vặn thấy Hoàng Thiên Bá đang lau tay cho Uẩn Đồng. Họ vừa ăn sáng xong.
"Nhóc con đó về Mỹ rồi." Vươn tay lấy khăn giấy khác lau miệng bé con, không nhìn Phác Hựu Âm lấy một cái để trả lời.
"Về Mỹ? Khi nào? Sao lại về gấp vậy?" Anh bất ngờ không tin, lúc tối vẫn còn ở đây cơ mà.
"Anh cũng không biết." Dừng lại đôi chút.
"Nhả ra." Giọng điệu ôn nhu nói với Uẩn Đồng, bé con ăn dưa hấu, hạt vẫn còn trong miệng. Hắn xoè tay để Uẩn Đồng nhả hạt ra tay hắn. Xong xuôi mới nói tiếp. "Em ấy đi lúc 3h sáng rồi. Không biết nhà bên đó có chuyện gì nữa."
Mặt Phác Hựu Âm biến hoá cảm xúc khó mà nhận ra, lòng bồn chồn không yên.
"Em ấy về luôn sao?" Giọng anh có chút run.
"Cũng có thể." Nghĩ ngợi một chút. "Lần trước em ấy trốn nhà đi. Lần này về nhà có chuyện, chắc sẽ không quay lại đây nữa."
"Không thể được... Phác Hựu Âm theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3646171/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.