Uẩn Đồng cứ cúi mặt buồn bã.
"Mèo nhỏ." Hoàng Thiên Bá lo lắng gọi.
"Em không sao. Họ nói đúng mà, cũng do em đầu đất nên mới quên." Giọng nói tràn đầy sự tủi thân uất ức. "Rõ ràng là em có học bài mà... Tại sao em lại quên chứ?" Không kìm được lại trách móc bản thân.
"Không phải lỗi do em đâu." Hoàng Thiên Bá ôm cậu vào lòng không biết phải an ủi thế nào, đây chính là di chứng để lại.
"Lớp sẽ bị trừ điểm thi đua... Lớp sẽ tuột hạng mất thôi." Bé con vẫn cứ canh cánh trong lòng không thể bỏ được.
Bỗng nhiên Uẩn Đồng ôm đầu, có lẽ lại đau đầu. Dạo gần đây cứ hễ Uẩn Đồng suy nghĩ nhiều quá mức là cơn đau đầu đó lại kéo đến, Hoàng Thiên Bá vội lấy thuốc lúc nào cũng chuẩn bị từ trước trong người ra cho cậu uống, thuốc của Uẩn Đồng lúc nào hắn cũng đem theo người.
Hắn cho cậu uống thuốc, cố gắng xoa bóp giúp Uẩn Đồng thoả mái hơn một chút.
Đó là di chứng sau tai nạn để lại, Uẩn Đồng đau một còn hắn đau gấp trăm lần như thế. Lần đó hắn đã quan sát đèn mới dám qua đường nhưng không ngờ lại có kẻ uống say vượt đèn đỏ khiến Uẩn Đồng trải qua đau đớn cả đời. Hắn hận đến mức cho người đàn ông kia uống rượu đến chết cũng không thể nào nguôi ngoai.
"Đồng Đồng, nghe lời anh. Không suy nghĩ nữa." Hắn ôn nhu nói.
Uẩn Đồng gật đầu. Hoàng Thiên Bá đỡ cậu nằm xuống chân hắn.
"Em nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645718/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.