Sau khi bị bắt quả tang hụt, Uẩn Đồng chạy lên phòng, ôm tim đập thình thịch.
"Suýt chút nữa lộ rồi. Thật may." Uẩn Đồng vuốt vuốt tay trước ngực.
Bé con đưa bàn tay mình lên nhìn.
"Bị kim đâm nhiều quá, cậu chủ mà biết là toi mất. À mà kệ đi, cùng lắm là bị tét mông vài cái thôi."
Uẩn Đồng cẩn thận khoá cửa lại rồi tiến đến giường ngồi xuống tiếp tục làm, phải làm xong trước ngày mai.
Sáng hôm sau, Hoàng Thiên Bá mang bộ mặt âm trầm không thể nào u ám hơn đi làm, hắn xuống dưới nhà, đôi ngươi di chuyển nhìn quanh nhà.
"Đồng Đồng đâu rồi?" Hắn không vui hỏi.
"Dạ cậu ấy còn ngủ thưa cậu." Người hầu cung kính trả lời.
"Hôm nay là chủ nhật, cứ để em ấy ngủ, đừng gọi." Hắn dặn dò xong rời khỏi nhà.
Rõ ràng là đi làm nhưng trong tâm trí cứ đặt ở nhà, cụ thể hơn là ở trên người Uẩn Đồng. Rốt cuộc là đang dấu hắn cái gì? Khiến hắn bực bội chẳng làm được gì. Từ nhỏ đến nay cậu cái gì cũng đều nói rõ với hắn không nửa điểm dấu diếm, hiện tại đã lớn rồi sao? Nhờ đặc ân, hôm nay cả công ty náo loạn vì vị phó tổng đang không vui.
"Hôm nay ngày mấy?"
"Dạ... Dạ... 03/12." Thư ký căng thẳng trả lời.
"Tôi hỏi ngày chứ không hỏi tháng." Hắn khó chịu gắt giọng.
" Nhưng mà khoan. 03/12 chết tiệt làm sao mà quên được cơ chứ?" Nhờ ơn của ai đó mà hắn suýt chút nữa quên ngày quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645719/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.