Tắm rửa sạch sẽ, không còn mùi máu tanh mới yên tâm đi qua phòng Uẩn Đồng. Trải qua một ngày dài đầy lo lắng mệt mỏi, hiện tại cũng yên tâm ôm Uẩn Đồng ngủ thiếp đi.
Vì mệt mỏi nên cả hai ngủ đến chiều, Hoàng Thiên Bá ngủ phát hiện người bên cạnh mồ hôi đến ướt cả người. Hắn vội tỉnh lại.
"Sốt rồi."
Uẩn Đồng luôn như vậy, cứ sốt là người sẽ ra nhiều mồ hôi. Mấy năm rồi cũng không thấy bé phát sốt, hôm nay có lẽ vì kinh sợ mà bệnh. Vội vàng gọi bác sĩ đến, thuận tiện khám cho Uẩn Đồng rồi sơ cứu vết thương cho hắn.
"Không có gì đáng ngại, cậu bé chỉ vì kiệt sức và sợ hãi mới phát bệnh thôi."
Cả nhà yên tâm trong lòng, bác sĩ sơ cứu cho các vết thương của Hoàng Thiên Bá rồi ra về.
Trên bàn cơm, Hoàng Thiên Bá nghiêm túc nói.
"Con muốn đem Uẩn Đồng đến thành phố A. Con cũng đã học xong quân sự, không còn gì đáng lo nữa."
"Nhưng bé con học ở đây cũng đã quen, chuyển đi e là..." Từ Thanh Cẩn nói ra phiền muộn của mình.
"Con không thể để em ấy ở xa con được, ngày ngày lo lắng không yên tâm con cũng không thể tập trung học."
Thật sự không thể yên tâm, hắn sợ lại có ngày chuyện xấu như thế này lặp lại lần nữa. Chỉ có để Uẩn Đồng bên cạnh hắn mới yên lòng được. Bất lực với sự cương quyết của con trai, Từ Thanh Cẩn đành chấp nhận chuyển trường cho Uẩn Đồng lên trên thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-vo-tu-be-dam-my-/3645717/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.