Nhạn Uyên Các.
Nằm ngoài dự đoán, bệnh tình của Liễu Nguyệt không những không tái phát mà còn có dấu hiệu tiến triển tốt hơn. Thời tiết ngoài trời hiện đang ấm lên, có lẽ cũng có một phần nguyên nhân trong đó.
Liễu Nguyệt ngày hôm nay trạng thái thể chất không quá tệ, có thể ngồi trên giường nói chuyện một lúc với Liễu Diễm Tư.
Chẳng là cả hai đều biết, lần nói chuyện này không phải chỉ một hai câu với nhau là được.
Liễu Diễm Tư dù sao vẫn nghĩ cho bệnh trạng của Liễu Nguyệt, y đã tránh nhắc tới chuyện của Tiêu Dã để đợi cho tới khi thời điểm thích hợp nhất mới hỏi cô. Nhưng không ngờ Liễu Nguyệt vậy mà lại nhanh hơn một bước hỏi thẳng y luôn.
“Người vẫn còn đang tìm kiếm A Dã?” Liễu Nguyệt bình tĩnh hỏi, đáy mắt không chút gợn sóng.
Liễu Diễm Tư thấy cô bình tĩnh tới lạ thường. Hồi xưa Liễu Nguyệt một câu A Dã hai câu A Dã, mà hiện tại Tiêu Dã hắn biến đâu mất cô lại chẳng có vẻ gì là để tâm, thậm trí còn hờ hững. Liễu Diễm Tư tự hỏi, chẳng nhẽ trong thời gian y vắng mặt, ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi chăng.
“Ừm.” Y đáp.
Liễu Nguyệt nói: “Người đừng tìm làm gì cho phí công. Bởi vì con, đã chôn hắn rồi.”
“Cái gì?!” Liễu Diễm Tư nói, ẩn trong đôi mắt của y giờ phút này loé lên tia kinh ngạc hiếm có.
“Chính là c-h-ô-n s-ố-n-g. Người không nghe nhầm đâu.” Liễu Nguyệt lãnh đạm nói, “Giờ người có tìm ra thì con e rằng hắn đã sớm trở thành bộ xương khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400973/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.