Bệnh của Liễu Nguyệt sau một thời gian đã biến mất không còn chút dấu vết. Ai cũng lấy làm lạ, thậm trí Hương Cẩm Lan và Mỗ Đông Quân ban đầu còn nghi ngờ việc cô bị hồi quang phản chiếu làm ai nấy đều trong tâm trạng thấp thỏm lo âu. Nhưng sau một khoảng thời gian dài, Liễu Nguyệt vẫn như cũ, chỉ có sắc mặt là vẫn trắng như tờ, nhưng dù vậy nó cũng không thể phủ nhận rằng bệnh của cô đã đỡ hơn và đang dần hồi phục.
(*) Hồi quang phản chiếu được biết đến như hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.
Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong. Hiện tượng này được ví với hình ảnh ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng.
Hồng Cử.
“A Nguyệt, chưa từng có học sinh nào ở Hồng Cử bỏ nhiều buổi học như ngươi đâu. Nếu gộp cả mấy lần trước lại thì là gần nửa năm học đấy, rốt cuộc ngươi đã làm những gì trong khoảng thời gian đó vậy?” Thẩm Hi nói, “Ta xin nghỉ có một ngày mà cha ta đã mặt nặng mày nhẹ rồi, ngươi cũng sướng quá đi.”
Liễu Nguyệt đang bận sắp xếp lại đống sách vở của mình, nghe nàng nói vậy thì lãnh đạm đáp: “Công nhận cũng sướng.”
“Nhưng ngươi đã làm gì mới được.” Thẩm Hi ở bên không chịu buông tha, “Không lí nào được nghỉ lâu như vậy mà tổng quản thậm chí còn đồng ý.”
Liễu Nguyệt mặt lạnh không để ý đến nàng, tiếp tục công việc sắp xếp của mình.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400974/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.