Liễu Hạo trở về nhanh chóng lau mặt rồi thay bộ đồ mới. Mặt y hầm hầm bước ra khỏi cửa đã khiến không ít thị nữ sợ hãi.
Tam thiếu gia người có vẻ đang tức giận, không nên dây vào thì hơn.
Bọn họ đều là nghĩ như vậy.
Chân dài đi thẳng một mạch tới Nhạn Uyên Các, vì có Hương Cẩm Lan ở trong nên y cũng biết điều không gây náo loạn gì, thấy mọi người đều ngồi hết vào bàn, Liễu Hạo không câu nệ ngồi thẳng xuống chỗ duy nhất còn trống, mắt phượng sắc sảo nhìn hết một lượt, ngón tay thon dài uy lực gõ từng nhịp xuống mặt bàn lạnh băng, thấp giọng nói: “Giờ thì đông đủ hết rồi. Nói đi, rốt cuộc mấy chuyện vớ vẩn này là sao?”
Liễu Nguyệt bỏ đĩa bánh sang một bên, nói: “Tại ngươi cả thôi Liễu Hạo.”
Liễu Hạo nhướn mày, hỏi: “Là sao?”
“Nghe này thằng ngốc, vì ngươi lạnh nhạt với Liễu Chi, với cả mẹ mình. Mà mẹ ngươi thì ta không nói rồi, nhưng Liễu Chi với ta vẫn là coi như có chút giao hảo với nhau. Giúp đỡ người khác là việc tốt nên làm thôi, sao thành chuyện vớ vẩn được. Mà ngươi đấy Liễu Hạo, mềm không ăn, cứ để Liễu Chi sài đến bước cuối cùng cơ.”
“Ý ngươi là cái trò ném cà chua ban nãy.” Liễu Hạo nghiến răng nói.
Liễu Nguyệt gật gật cái đầu nhỏ, tỏ ra tự hào nói: “Là ta bày ra hết đó. Giờ mà ngươi không cảm động cũng khó.”
“Liễu Nguyệt!” Liễu Hạo tức giận đập bàn đứng bật dậy nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400920/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.