🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Liễu Hạo trở về nhanh chóng lau mặt rồi thay bộ đồ mới. Mặt y hầm hầm bước ra khỏi cửa đã khiến không ít thị nữ sợ hãi.
Tam thiếu gia người có vẻ đang tức giận, không nên dây vào thì hơn.
Bọn họ đều là nghĩ như vậy.
Chân dài đi thẳng một mạch tới Nhạn Uyên Các, vì có Hương Cẩm Lan ở trong nên y cũng biết điều không gây náo loạn gì, thấy mọi người đều ngồi hết vào bàn, Liễu Hạo không câu nệ ngồi thẳng xuống chỗ duy nhất còn trống, mắt phượng sắc sảo nhìn hết một lượt, ngón tay thon dài uy lực gõ từng nhịp xuống mặt bàn lạnh băng, thấp giọng nói: “Giờ thì đông đủ hết rồi. Nói đi, rốt cuộc mấy chuyện vớ vẩn này là sao?”
Liễu Nguyệt bỏ đĩa bánh sang một bên, nói: “Tại ngươi cả thôi Liễu Hạo.”
Liễu Hạo nhướn mày, hỏi: “Là sao?”
“Nghe này thằng ngốc, vì ngươi lạnh nhạt với Liễu Chi, với cả mẹ mình. Mà mẹ ngươi thì ta không nói rồi, nhưng Liễu Chi với ta vẫn là coi như có chút giao hảo với nhau. Giúp đỡ người khác là việc tốt nên làm thôi, sao thành chuyện vớ vẩn được. Mà ngươi đấy Liễu Hạo, mềm không ăn, cứ để Liễu Chi sài đến bước cuối cùng cơ.”
“Ý ngươi là cái trò ném cà chua ban nãy.” Liễu Hạo nghiến răng nói.
Liễu Nguyệt gật gật cái đầu nhỏ, tỏ ra tự hào nói: “Là ta bày ra hết đó. Giờ mà ngươi không cảm động cũng khó.”
“Liễu Nguyệt!” Liễu Hạo tức giận đập bàn đứng bật dậy nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lúc này vậy.
Tiêu Dã ở giữa can ngăn nói: “Tam thiếu gia, bình tĩnh chút.”
Kết quả là cổ áo Tiêu Dã bị kéo lên thô bạo, Liễu Hạo trừng mắt với hắn, tức giận nói: “Bình tĩnh cái con khỉ!”
Tiêu Dã nhàn nhạt nhìn y, cầm lấy cổ tay Liễu Hạo, hắn bình tĩnh nói: “Ngồi xuống đi thiếu gia, nhị phu nhân vẫn đang ở trong phòng. Nếu muốn người chỉ cần mấy bước chân là sẽ thấy được hết mọi chuyện, kể cả việc thiếu gia người đang túm cổ áo ta đấy.”
Liễu Hạo không chịu trừng mắt nhìn Tiêu Dã hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ bàn tay đang nắm ra, tức giận ngồi xuống.
Tiêu Dã không nói gì chỉnh lại phần cổ áo hơi nhăn nhúm vì bị kéo của mình.
Vì ngồi sau, thêm việc Tiêu Dã hắn lúc này đang đưa lưng về phía mình nên Liễu Nguyệt chỉ nhìn thấy sườn mặt có phần hoàn mĩ của hắn mà không thấy được vẻ mặt của Tiêu Dã khi cảnh cáo Liễu Hạo nguy hiểm như thế nào.
Cô chỉ đang cảm thấy A Dã của mình giống y hệt một vị đại ca đầy uy quyền ra lệnh cho thằng oắt con vắt mũi chưa sạch Liễu Hạo thôi.
“Rồi sẽ có ngày ta ném cả rổ cà chua vào ngươi.” Liễu Hạo mắt như bốc lửa nhìn Liễu Nguyệt.
“Thật vinh dự cho ta.” Cô nấp sau Tiêu Dã mỉm cười thật tươi nói.
Liễu Hạo tức đến độ hai mắt đỏ phừng phừng nhưng vẫn phải xụ mặt nhìn xuống mặt bàn trơn bóng cho bõ tức.
“Ừm...A Hạo...”
Liễu Hạo ngước mắt lên, là Liễu Chi vừa gọi y.
“Chuyện gì?”
“Cái đó...ta muốn xin lỗi chuyện ban nãy...Là ta quá kích động nên...nên mới...Ta chỉ muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn thôi...Ta...Xin lỗi đệ!”
Liễu Chi như dùng hết cả dũng khí mười mấy tuổi xuân để nói ra câu này. Nói xong nàng lén lút nhìn về phía Liễu Hạo, thấy y không động đậy. Toan mở miệng nói thêm thì bất chợt lúc này giọng nói mang theo vài phần bất lực vang lên: “Không phải ta ghét tỷ hay gì, nhưng ta thực sự cảm thấy hai ta không có điểm nào chung để trò chuyện hay làm việc cùng nhau cả.”
Liễu Chi: “Ta và đệ có thể cố gắng hiểu nhau hơn...”
“Tỷ biết kiếm thuật không?”
“Không biết.”
“Biết đánh người không?”
“...Không.”
“Vậy tỷ biết cái gì?” Liễu Hạo hỏi nàng.
“Đánh đàn, luyện thư pháp, đọc sách, lễ nghĩa khi làm trưởng nữ. Thêu khăn, lựa trâm với trang sức mỹ phẩm. Còn có pha trà, cài trâm...Ta chỉ nhớ nhiêu đây thôi.”
Liễu Hạo vẻ mặt ‘không thể tin nổi’ nói: “Sao tỷ có thể sống với một cuộc sống vô vị như vậy?”
Liễu Chi luống cuống đáp: “K...không, không có. Ta thấy nó cũng bình thường mà.”
“Tỷ biết cách đầu độc người khác bằng thảo dược không?”
“Cái đó đương nhiên là không rồi!” Liễu Chi nói. Cho dù có cho nàng mười cái mạng thì nàng cũng không dám nghĩ đến loại chuyện thất đức đấy.
Nhưng mà Liễu Chi nguyên tác thì có đấy.
Liễu Nguyệt nhìn nàng đầy ẩn ý nghĩ, vừa nãy cô có thể nhìn thấy được nỗi sợ hãi thoáng vụt qua ánh mắt của nàng.
Liễu Hạo nghe Liễu Chi sợ hãi nói thế thì lại nói: “Tỷ thấy không? Hai ta không có bất kì sở thích gì giống nhau cả. Bản thân ta thấy mối quan hệ hiện tại là bình thường nhất rồi, tỷ còn muốn gì nữa.”
“Nhưng ta vẫn muốn thân thiết với đệ hơn một chút...” Liễu Chi cúi đầu lí nhí nói.
Liễu Nguyệt ngồi cạnh nàng nghe được câu nói vừa rồi, tự dưng nổi lòng tốt muốn giúp đỡ người đáng thương, cô nhìn Liễu Hạo nói: “Thế này đi, tại sao mỗi khi ngươi tới đây đấu kiếm hay gây chuyện không lôi Liễu Chi theo. Tuy không biết có ích gì không nhưng mưa dầm thấm lâu, cứ thử xem.”
Liễu Chi quay sang như cảm động muốn khóc mà nhìn cô.
Liễu Nguyệt: “...”
Đừng có nhìn ta như thế, không phải tốt bụng gì đâu. Để ngươi cảm động chuyện lần này mà mai sau tính đến chuyện đầu độc thì cân nhắc một tí, ta chỉ là đang muốn bớt đi một kẻ thù thôi.
Lo xa chút thôi.
Cô nghĩ.
Liễu Chi hai mắt long lanh nhìn cô, nếu Liễu Nguyệt mà biết đọc ý nghĩ của người khác thì có lẽ cô sẽ phải sốc không nhẹ với suy nghĩ về cô của nàng mất.
Sau sự việc lần này thì Liễu Chi đã có một cái nhìn hoàn toàn khác về Liễu Nguyệt, những lời độc địa luôn chĩa về phía hai mẹ con Liễu Nguyệt và Hương Cẩm Lan của mẹ nàng đã trong vô thức bị cuốn theo chiều gió mà bay đi hết.
Giờ Liễu Chi nàng chỉ thấy Liễu Nguyệt vô cùng đáng tin cậy thôi.
Liễu Nguyệt chỉ muốn bớt đi kẻ thù mà không hề hay biết mình đã vô tình trở thành người chị em tốt trong mắt người đó.
Liễu Hạo bây giờ mới nói: “Cũng được, nhưng mong Liễu Chi tỷ đừng tới làm phiền ta như mấy hôm trước. Ta còn phải luyện tập để tái đầu với tên khốn kia.”
Nói rồi y quay sang trừng mắt với Tiêu Dã.
Tiêu Dã: “...”
“Được...nhưng tỷ có thể tới xem đệ luyện tập không?”
“Tỷ xem làm gì?” Liễu Hạo nhướn mày hỏi.
“Chỉ là tò mò thôi. Ta muốn thấy đệ đệ mình tài giỏi cỡ nào, nãy đệ bay về phía Nhất Minh làm ta suýt sợ vỡ mật đấy.” Liễu Chi nói.
Ai cùng muốn được khen, Liễu Hạo y cũng không ngoại lệ, sau khi nghe nàng nói vật thì lập tức tỏ ra bất đắc dĩ nói: “Nếu tỷ muốn...thôi thì cũng được.”
...----------------...
[ Thông báo ]
Bão sẽ đổ bộ khi độ hot đạt 35,0k.
(⁄ ⁄> ⁄ ▽ ⁄ <⁄ ⁄) Xin hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.