Nhạn Uyên Các. “Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư!” Một ông lão trung niên vội vã bước vào. Tiêu Dã đang luyện kiếm ngoài sân thấy ông liền cản lại hỏi chuyện. “Lão Bùi, có chuyện gì vậy?” Lão Bùi chính là tổng quản đương sự của Liễu gia, nói dễ hiểu hơn thì ông chính là quản gia, chuyên lo những việc từ nhỏ tới lớn, từ trên xuống dưới trong nhà. Tiêu Dã hắn đôi khi có việc sẽ cần nhờ đến ông, hai người cũng vì thế mà quen biết nhau. Ông năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi, khi Liễu Diễm Tư đưa ông về thì đã sớm gọi ông là Lão Bùi, không biết tên thật của ông là gì, mà chính bản thân ông cũng đã dần quên mất cái tên của mình. Mái tóc ông vì lo nghĩ sớm đã hóa hoa râm, khóe mắt ông đã có những nếp nhăn do dấu hiệu của tuổi già. Trên mắt ông còn đeo một cái kính lão, lúc Tiêu Dã hắn thắc mắc thì ông đã cười giải thích: “Ta đã già rồi, mắt cũng không còn tinh như hồi xưa nữa. Phải đeo kính để nhìn rõ hơn, còn phục vụ lão gia phu nhân với tiểu thư thiếu gia nữa.” Tiêu Dã vốn rất quý ông, mà ông lão cũng coi hắn như cháu trai của mình. Lão Bùi kéo Tiêu Dã lại hỏi nhỏ: “A Dã, tiểu thư của cháu tâm tình hôm nay thế nào?” “Mới sáng sớm sao ông lại hỏi chuyện này?” Hắn thắc mắc nói. Lão Bùi lo lắng nói: “Ban nãy ngoài cửa có người phụ nữ xưng bản thân là Quách Mạn, là người quen của nhị tiểu thư. Trông bà ta như kẻ điên nên ta sợ nếu làm lãng phí thời gian của người thì nhị tiểu thư sẽ không ngần ngại đánh chết bà ta. Thế nên ta muốn hỏi cháu trước.” Ấn tượng của ông về Liễu Nguyệt không phải thấp. Là người âm thầm chứng kiến cô từ khi sinh ra có mỗi chỏm tóc rồi lớn tới tận bây giờ, ông đã có thể khái quát Liễu Nguyệt qua hai từ. Đó chính là khó tính. Khác xa với vị tỷ tỷ lễ nghĩa được dạy dỗ phép tắc từ nhỏ kia. Liễu Nguyệt vì được lão gia y chiều chuộng từ nhỏ nên không hay để ý mấy thứ như ánh mắt của người khác. Tuy không đánh người vô cớ hay có sở thích hành hạ rợn người, Liễu Nguyệt cô là theo chủ nghĩa ‘người không động ta ta không động người’. Nhưng nếu người nào đó không biết giữ ý mà làm phiền đến cô, mà còn tệ hơn nếu hôm đó tâm trạng của vị tiểu thư này không vui, cho dù có là con của tể tướng hay gì đi nữa, Liễu Nguyệt vẫn sẽ không ngần ngại đánh cho ‘thứ phiền phức đó’ trong vòng một tuần không thể mở mắt ra được, thậm chí là không thể đứng hay hoạt động tay chân. Chính bản thân ông lão sáu mươi tuổi đây cũng đã chứng kiến một lần, đó là vào năm Liễu Nguyệt mới lên bảy, có thằng nhóc không biết ở đâu tới giựt tóc cô, xui cho nó là cô vừa làm héo mất bông hoa quan trọng để điều chế thuốc nên có phần bực tức. Nó không biết điều mà động đến cô, cuối cùng bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, khóc lóc thảm thương, phải để Hương Cẩm Lan tới can mới dứt ra được. Thằng nhóc sau đó phải bó bột ở chân một tháng, chườm đá vì cục u to tướng ở đầu. Lão đi theo thu xếp mọi chuyện mà phải nổi da gà hết lên. Phải biết người bị cô đánh là con trai đích tôn của gia tộc có địa vị ngang với quý tộc, là hậu duệ sau này sẽ tiếp nhận sản nghiệp giá trị hơn trăm lượng hoàng kim. Lúc đó lão gia y đang bàn công việc làm ăn với người bên đó, cuối cùng phải hoãn lại vì việc của hai đứa trẻ. Liễu Diễm Tư khi đó đứng ra đảm bảo sẽ đền bù tổn thất tinh thần và tiền chữa trị cho vị thiếu gia nhà đó, còn cam đoan sẽ răn dạy lại nữ nhi nhà mình và bắt con bé tới xin lỗi. Nói là thế nhưng đợi nhà họ về rồi y đến nhắc cũng chả buồn nhắc đến, chỉ bảo Liễu Nguyệt lần sau có đánh thì đánh nhẹ chút, sau này còn phải nhìn mặt nhau nữa. Về chuyện xin lỗi thì y cũng vứt đó luôn, lão nhớ rằng lúc lão nhắc y về việc đó, nam nhân nhìn lão, mắt phượng nhếch lên, khóe miệng cười châm chọc nói: “Ông nghĩ con gái ta mà phải cúi đầu xin lỗi về chuyện vặt vãnh trong khi rõ ràng thằng nhóc bên đó động vào con bé trước à? Nực cười, ta cho chúng ít tiền chữa trị là đã nể mặt lắm rồi.” Đến lão gia y còn như vậy thì thử hỏi xem ba vị tiểu thư thiếu gia nhà này còn như thế nào nữa. Chính là có thể dùng tiền đè chết người đó. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng đâu dám nói ra, ông lão chỉ đành đứng chờ Tiêu Dã vào trong thông báo chuyện này cho Liễu Nguyệt. Cô đang ở trong thư phòng đọc sách, thấy Tiêu Dã hắn vào bảo rằng ngoài kia đang có người muốn gặp cô, nghe xong cảm thấy có chút quen quen, cô hỏi: “Quách Mạn, lại còn là người điên?” Tiêu Dã gật đầu nói: “Vâng. Tiểu thư người có quen bà ta không? Nếu không ta sẽ bảo người đuổi đi.” “Chờ đã.” Liễu Nguyệt dơ tay ra hiệu cản hắn, lại có chút hồi tưởng, khóe miệng khẽ câu lên, cười quỷ quyệt nói: “Hình như ta có quen bà ta.” Bên ngoài phòng. Lão Bùi đứng im chờ đợi, chợt thấy cánh cửa bật mở, hai thân ảnh bước ra. Trước là Liễu Nguyệt, sau là Tiêu Dã. Lão lập tức cúi người nói: “Nhị tiểu thư.” Liễu Nguyệt liếc mắt nhìn lão, nói: “Bà ta giờ đang ở đâu?” “Chỗ cửa phủ thưa tiểu thư, để ta dẫn người qua đó.” Nói rồi Lão Bùi không chút chậm trễ dẫn cô đi. ... “Cho ta gặp Liễu tiểu thư Liễu Nguyệt. Ta phải gặp người, nếu không ta sẽ chết mất!” Quách ma ma gần như là cầu xin đám người trước mặt, nhưng họ vẫn cứng rắn nói: “Lão Bùi đã đi thông báo cho nhị tiểu thư, bà chờ thêm lúc nữa đi.” Giờ bà ta vì tác dụng của thuốc độc Liễu Nguyệt trước đó ép uống mà đã héo úa đi trông thấy. Mặt mũi tóp lại, hốc mắt thêm sâu. Không còn cái dáng vẻ béo mập của hơn hai tháng trước nữa, hiện tại bà ta sở hữu vòng một nở nang, eo hông thon đầy, có lẽ đây là lợi ích không ngờ đến của độc, mà có thể chẳng qua vì lớp mỡ của bà ta dày quá, trong hai tháng qua độc mới chỉ giết đến được đó. Nếu không bàn đến cái vẻ mặt có phần nhợt nhạt thì có thể gọi bà ta là có vóc dáng siêu mẫu đi. Đến Liễu Nguyệt lúc đi đến còn không nhận ra cho đến khi hỏi Quách ma ma. Khi đó bà ta thấy cô đi tới, ánh mắt sáng lên không ngần ngại vượt qua đám người để tới được chỗ cô, đôi chân run rẩy lập tức quỳ rạp xuống, bà ta cúi đầu, đôi môi mất hết huyết sắc cầu xin nói: “Liễu tiểu thư, người làm ơn làm phước cứu cái mạng quèn này của ta với. Bà già này nguyện dùng hết cuộc đời sau này để làm trâu làm ngựa cho người. Ta chưa muốn chết...cầu xin người...” Tiêu Dã đang đứng chắn trước Liễu Nguyệt, mới đầu thấy người đàn bà kì lạ này lao vụt lên hắn còn tưởng bà ta định làm hại cô, sau đó lại thấy một màn quỳ gối cầu xin như vậy thì không khỏi ngây ra, vẻ mặt căng cứng không biết nên làm gì tiếp theo. Cuối cùng Liễu Nguyệt nói: “A Dã, lui ra sau đi.” Hắn nghe lời trở về đứng sau lưng cô nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Quách ma ma, chỉ sợ bà ta nhân cơ hội mà làm hại cô. Người phụ nữ này khả nghi lắm. Tiêu Dã hắn lúc đó nghĩ vậy, giờ vẫn đang nghĩ thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]