Tiêu Dã trở lại sau khi cả người đã tắm rửa sạch sẽ.
Bộ đồ hắn mua mới cũng chẳng khác bộ cũ là bao, ai đi lướt qua cũng có thể nghĩ hắn là một thường dân thay vì Cửu vương đang đi làm nhiệm vụ.
Đó vốn là điều hắn muốn.
Không nên quá nổi bật, chỉ cần hoà làm một với đám đông ở đây.
“Trên bàn có thực đơn kìa.”
Liễu Nguyệt nói.
Hai người hiện tại đang ngồi ăn dưới lầu. Tiêu Dã nghe vậy liền cầm lấy đưa thực đơn cho cô.
Liễu Nguyệt nhận lấy, mắt nhanh chóng quét một lượt sau đó gọi mấy món mà mình tạm ăn được.
“Chọn xong đưa ta, để ta xem mấy món đó ngươi ăn có được không.” Hắn nói.
Liễu Nguyệt nói: “Chỉ là một vết thương ở tay thôi. Kiêng ăn nhiều thứ như vậy để làm gì chứ.”
Tròng mắt lạnh băng nhìn thẳng vào cô, một sự im lặng đến doạ người, cánh tay đưa ra như đang chờ cô biết điều mà ngoan ngoãn đưa thực đơn cho hắn.
Liễu Nguyệt miễn cưỡng đưa cho hắn, yếu ớt nói: “Không cho ta ăn thì thôi nhưng chừa lại một món được không?”
“Món nào?” Tiêu Dã cầm lấy thực đơn, hỏi.
“Mực thì sao.” Cô nói.
“Không.”
“Trứng?”
“Không.”
“Gà?”
“Không.”
“Thịt…” bò.
“Không.”
Liễu Nguyệt: “Mẹ nó ta còn chưa nói hết.”
Tiêu Dã đưa mắt lên nhìn cô, lạnh giọng nói: “Mấy món ngươi chọn, chẳng cái nào được hết.”
Liễu Nguyệt nhìn hắn, ủ rũ nói: “Ngươi chẳng thương ta gì hết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830828/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.