Liễu Nguyệt về đến phòng liền hỏi: “Ở đây có khăn lau không nhỉ?”
Tiêu Dã đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói: “Để ta xuống dưới kia hỏi xem sao.”
“Được, ngươi đi đi.” Cô nói.
Hắn đi rồi thì Liễu Nguyệt lại ngồi xuống ghế nghịch mái tóc ướt của mình. Cô tự hỏi, nếu như không có Tiêu Dã ở đây thì mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ cô đã phải tự lo hết mọi chuyện, như vậy không khó nhưng đương nhiên sẽ không thể như khi có Tiêu Dã hắn ở đây được.
Tiêu Dã trở về, nói. “Có khăn rồi.”
Khi hắn tới gần, Liễu Nguyệt liền chìa tay ra với hắn.
Tiêu Dã cầm khăn trên tay, nhìn xuống hỏi cô: “Sao?”
“Khăn, ngươi không định cho ta lau đầu à?” Liễu Nguyệt khó hiểu nói.
Hắn rũ mắt nhìn xuống chiếc khăn cầm trên tay, lãnh đạm nói: “Ta lau cho ngươi.”
Liễu Nguyệt vì thụ sủng nhược kinh mà mở to hai mắt nhìn hắn: “…”
Tiêu Dã đen mặt, hắn sau đó không thèm để ý đến cô nữa, đi tới sau lưng Liễu Nguyệt trầm giọng nói: “Ngồi im.”
Liễu Nguyệt quả thực ngồi im để Tiêu Dã lau đầu cho mình thật.
Hai người lại hệt như quay về hồi xưa. Khi chỉ là hai đứa bé con cả ngày ở bên cạnh nhau.
Tiêu Dã sẽ luôn chăm sóc và quản thúc Liễu Nguyệt hệt như một người ca ca đầy trách nhiệm. Mà Liễu Nguyệt thì sẽ lại vô cùng thoải mái mà thuận theo ý hắn.
Khung cảnh như vậy, Tiêu Dã luôn tự hỏi bản thân mình liệu có bao giờ được cảm nhận lại lần nữa.
Đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830826/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.