“Liễu Nguyệt, dậy đi.”
Âm thanh ngày càng rõ và lớn hơn.
Liễu Nguyệt sau đó choàng tỉnh, đôi mắt mở to ngước nhìn khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc.
Khuôn mặt vốn đã lạnh băng vì bị bóng tối phủ lên hơn phân nửa thành ra có chút doạ người.
“A!” Cô kêu lên.
Ngay sau đó có một bàn tay to lớn bịt lấy miệng cô lại. Giọng nói trầm thấp vang lên: “Có kẻ ở ngoài, ngươi cẩn thận một chút.”
Liễu Nguyệt nhíu máy nhìn hắn, nhưng nơi này quá tối, căn bản chẳng thấy gì.
“Mấy giờ rồi?” Cô gỡ tay Tiêu Dã ra, hỏi nhỏ.
“Canh tư.” Tiêu Dã đáp, nói xong hắn di chuyển tầm mắt ra hướng cửa sổ bên ngoài.
Mọi tiếng động xung quanh đều im ắng đến mức quỷ dị, Liễu Nguyệt nhẹ nhàng ngồi dậy, cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất, chỉ còn lại sự cảnh giác cao độ không ngừng đưa mắt quan sát xung quanh và im lặng lắng nghe tiếng động cho dù là nhỏ nhất.
Cô vươn tay ra, kéo Tiêu Dã cúi xuống thấp, cận kề tai hắn, Liễu Nguyệt nói nhỏ: “Ta có mang theo kiếm, nó ở dưới chân giường, ngươi lấy ra dùng đi.”
Tiêu Dã nghe vậy liền cúi xuống vươn tay thật sự đã lấy ra được một thanh kiếm dưới đó. Song hắn không dùng mà đưa luôn cho Liễu Nguyệt.
Cô khó hiểu nhìn hắn, khẽ nói: “Cái này ta bảo là cho ngươi dùng cơ mà.”
“Ta có rồi.” Tiêu Dã nói, “Chắc tối quá nên ngươi không nhìn thấy ta đang cầm nó.”
“Cầm đi, ngươi cũng cần có thứ để phòng thân.”
Liễu Nguyệt nghe vậy thì cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830834/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.