Càng đến gần con sông, mùi tanh càng bốc lên nồng nặc, những tiếng quẫy đạp không ngừng truyền đến.
Mặt sông như được chia làm hai nửa. Bên trái là một màu trắng đục như rượu gạo, bên phải lại là màu đen bóng bẫy như nhớt xe.
Hai màu liên tục va đập vào nhau. Khốc liệt đến nỗi hình thành nên một khối lớn nhô cao trông như chiếc cầu cá bắt ngang qua sông.
Ba người Lai Hinh đều bị hình ảnh trước mắt này làm cho chấn động. Tô Nhiên Linh tròn mắt cảm thán:
"Cứ như là cầu ô thước trong truyện cổ tích vậy."
"Chỉ có điều là hơi có chút máu tanh!" - Lai Hinh gật đầu tán thành nhưng lời nói ra liền bị Tô Nhiên Linh trừng cho một cái.
"Không phải sao?" - Lai Hinh dựng cao người chỉ vào đống xác cá nằm lai láng trên mặt đất gần sông.
"Xem kìa! Trắng có, đen có, trước có, sau có, bờ bên này có, bên kia cũng có. Chậc chậc, thật thảm thương."
Mặc dù còn cách gần trăm mét nhưng có lẽ Tô Nhiên Linh này không lòa đến mức không thấy đươc xác cá chứ?
Tô Nhiên Linh quay đầu không thèm nhìn, từ chối cho ý kiến - Cái con người sát phong cảnh này!
Jenny nhìn một màn này chỉ biết cười trừ, đợi một lúc không còn ai nói gì mới hơi không xác định hỏi:
"Vậy... chúng ta qua sông bằng cách nào?"
Câu hỏi vừa ra, Nhanh Nhảu đã dành trước trả lời:
"Lúc bình thường thì có thể dễ dàng bơi qua sông. Nhưng lúc này nếu muốn qua sông, thì chỉ có con đường duy nhất là đạp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-rong-duong-gia/155849/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.