Mặt trăng mỗi lúc một lên cao. Khí lạnh chạy dọc sóng lưng làm Lai Hinh bất giác rùng mình. Dường như xung quanh có hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm trên người cô. Lai Hinh hạ thấp người, đè giọng hỏi nhỏ bên tai Diệp Lục:
- Này, cậu có cảm thấy, quanh đây có thứ gì không?
Diệp Lục nghe vậy thì có chút giật mình, giống cái này cũng cảm nhận được sao?
"Là lũ mèo".
Lai Hinh mở to mắt ngạc nhiên: "Mèo? Ở đây sao?"
"Lũ ranh mãnh có ở khắp mọi nơi, luôn muốn thừa cơ gây khó dễ với chúng ta." - Diệp Lục nói với giọng điệu ghét bỏ.
Xung quanh đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng sột soạt. Bây giờ thì mọi người đều có thể thấy được, hàng trăm cặp mắt sáng loáng đang không ngừng tụ về phía họ.
Bạch Phong chạy phía trước xoay đầu nói vọng lại: "Nhanh lên, chúng ta phải qua được sông Hỗn Loạn trước khi mặt trăng lên tới đỉnh"
Vừa dứt lời, đám thú liền lập tức đẩy nhanh tốc độ, lao vút về phía trước. Cùng lúc đó, tiếng sột soạt xung quanh cũng càng lúc càng tăng. Dưới mặt đất, trong bụi rậm, thậm chí là trên những tán cây... đâu đâu cũng có những bóng đen không ngừng đuổi theo họ.
"AAAA" Jenny bất ngờ bị hai bóng đen nhào đến bám lên người. Cô sợ hãi vừa hét lớn, vừa đưa tay đẩy loạn.
Lai Hinh nghe vậy xoay đầu nhìn qua liền không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Đây mà là mèo sao? Ít nhất cũng phải hơn một nửa con báo a!
Mặc dù hai con mèo đã nhanh chóng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-rong-duong-gia/155848/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.