Chương trước
Chương sau
Diệp Lục giận dữ một mồm ăn tươi nuốt sống con cá đang bám trên chân, rồi chạy lại nhìn xem Lai Hinh:
- Giống cái, em không sao chứ?
Mông bị té đau làm Lai Hinh khó có thể đứng thẳng, cô ôm mông trừng mắt nhìn Diệp Lục: "Anh thử té dập mông từ độ cao gần hai mét xuống xem có sao hay không?"
Diệp Lục ngẩm nghĩ một lát rồi gật gật đầu: "Ừm, quả thật là không sao cả."
Nói, liền quay lưng chạy lại xem đám Bạch Phong và Cự Phách. Lai Hinh khóc không ra nước mắt.
Quên mất con cọp này cũng vừa bị té, có điều là mông nó có bọc đệm, còn của cô thì không.
Jenny đỡ Lai Hinh còn đang ấm ức đến gốc cây gần đó cho cô dựa vào, rồi cũng nhanh chóng chạy ra phụ giúp đám người.
Đám hổ vừa đến cũng chỉ có năm con, không biết lôi từ đâu ra sáu cái vại đá lớn, chia thành hai người một cái, đang đi dọc bờ sông nhặt cá.
Bên kia sông liên tục truyền đến những tiếng rầm rú, tranh đoạt đến mức đầu rơi máu chảy, có con còn không cẩn thận bị đánh rớt vào sông làm mồi cho cá.
Bên này lại là một đám thanh niên trai tráng cao hơn hai mét ( trừ Nhanh Nhảu ) thong dong nhặt cá bỏ vại.
Nhanh Nhảu tức giậm chân: Có cần lúc nào cũng phải nhấn mạnh đến ta không hả!
Lai Hinh vui vẻ đứng một bên ngắm cảnh, thi thoảng lại đưa tay gãi gãi sóng mũi có chút nóng. Không thể không nóng, vì sao à?
Đứng nhìn một đám nam nhân thân trần chỉ quấn mỗi một miếng da thú quanh eo, dáng người cân đối cơ thể rắn chắc. Chậc chậc, Lai Hinh vuốt miệng. Nước miếng chảy.
Lại nhìn về phía Tô Nhiên Linh và Jenny đang được một đám thanh niên bu quanh thi nhau phô diễn kỹ năng nhặt cá điêu luyện của mình.
Lai Hinh chẹp miệng, không những thân hình đẹp mà ngay cả dung mạo cũng thuộc loại top. Cô xoa xoa mông, dựng thẳng người -
Hay là mình cứ bất chấp....
Dường như để ý tới sự có mặt của Lai Hinh, một vài con hổ tò mò nhìn sang nhưng không quá ba giây liền "xoát xoát xoát" ghét bỏ thu hồi ánh mắt, tí tửng chạy theo Tô Nhiên Linh và Jenny.
Lưng vừa dựng thẳng cả người liền dựa oạch vào thân cây, Lai Hinh khoanh tay, trợn mắt: "Dẹp mẹ! Nghỉ! Khỏe!"
Diệp Lục đi ngang qua, vừa vặn nghe được liền ngại ngùng gãi gãi tai: "Không... không sao! Ta không mệt, vẫn còn có thể nhặt được. Em đừng lo!"
Có phải là giống cái này để ý đến hắn rồi hay không? Cô quan tâm hắn như vậy, còn sợ hắn mệt mà bảo nghỉ cho khỏe. Chắc chắn là để ý đến hắn rồi!
Diệp Lục lại liếc nhìn Lai Hinh vài cái, mới đỏ mặt chạy xa.
Mặc dù giống cái này có chút xấu, nhưng lại rất mạnh mẽ. Nếu như cô thật sự thích hắn, vậy thì .....
Nhìn con cọp nào đó vừa chạy vừa nhảy chân sáo, Lai Hinh có chút ngẩn người, chớp chớp mắt.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
------
Hiện tại thời gian đã rất khuya, gió rừng thổi man mác làm Lai Hinh không khỏi rùng mình. Cô hơi tựa đầu vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc nảy cô nói đi vệ sinh, thực chất chỉ là mượn cớ để tạm thời tách ra. Cảm giác mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, không chút hiểu biết về tình hình xung quanh làm Lai Hinh vô cùng khó chịu.
Cô đã thử dò xét qua, dùng điện thoại để định vị và liên lạc với mọi người nhưng hoàn toàn vô vọng. Nơi này không có sóng, ngay cả tai nghe nội bộ dùng sóng vệ tinh cũng chỉ vang lên vài tiếng "Rè Rè" biểu thị không thể kết nối.
Trong đầu lại bất giác chảy xuôi những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay.
Đột nhiên bị tách khỏi mọi người, lạc đến nơi xa lạ. Động vật và thực vật có kích thước cao lớn lạ thường. Đám thú không những biết nói, mà còn có thể hóa hình hóa người....
Lần đầu tiên trong đời Lai Hinh cảm thấy hoang mang đến vậy. Chỉ mong tình hình không giống như cô nghĩ. Hay nói đúng hơn, mong rằng nơi này vẫn là Trái Đất, nơi mà cô đã sống hơn hai mươi năm qua...
Có tiếng sột soạt vang lên, Lai Hinh lập tức mở mắt. Diệp Lục thấy cô nhìn mình thì cười cười nhắc: "Giống cái nhỏ, việc xong cả rồi, chúng ta đi về thôi."
Vừa nói vừa chỉ vào cái vại đá đầy ắp như khoe chiến lợi phẩm.
Hắn còn tưởng là cô mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, đang định gọi thì cô đã tỉnh rồi.
Lai Hinh đưa mắt nhìn sang, phát hiện năm chiếc vại khác cũng đã được nhặt đầy. Sáu cái nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa vặn cao khoảng một mét.
Sau khi để đầy cá thì được phủ một tấm lá lớn, dùng dây thừng dài buộc chặt, dọc đường đi do các thú thay phiên nhau cõng về.
Tranh chấp bên bờ sông vẫn còn, Lai Hinh nhìn sơ qua, phát hiện sau khi đám Bạch Phong nhặt xong thì cá ở bờ bên này vẫn còn rất nhiều. Ấy vậy mà lại không có thú nào qua bên này nhặt, chỉ chăm chăm tranh giành bên kia.
Hỏi ra thì Diệp Lục cười bảo: " Bên này sông là lãnh địa của tộc Bạch Hổ bọn ta, phần cá đó là để lại cho Tộc Gấu. Sáng sớm bọn họ sẽ đến lấy về. Đám thú kia còn chưa muốn chết, nên hiển nhiên là không dám đụng tới rồi."
Lai Hinh gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu. Mỗi thế giới đều có trật tự của riêng mình. Thế giới hoang dã cũng vậy!
Có lẽ vì đã đến khu vực an toàn nên lần này bọn họ đi bộ thong thả hơn hẳn. Trên đường đi còn có thời gian vui vẻ tám chuyện với nhau.
Jenny tính cách hòa đồng lại thân thiện nên dễ dàng hòa nhập, lại thêm lúc nảy cô còn giúp đỡ nhặt cá nên đám thú này rất có thiện cảm với cô.
Tô Nhiên Linh thì không cần phải nói, dĩ nhiên là trở thành tâm điểm trong mắt đám hổ này rồi.
Diệp Lục sợ Lai Hinh buồn chán nên thi thoảng lại nói đùa với cô vài ba câu.
Giống cái trời sinh đã thích được vây quanh, ưa được yêu thích, được khen ngợi, cho dù có là giống cái xấu nhất thì lòng mong muốn này cũng không hề mất đi.
Nhìn thấy hai đồng bạn của mình được yêu thích còn bản thân lại bị ghét bỏ, hắn sợ giống cái này sẽ sinh ra ác cảm mất.
Giống cái một khi sinh ra ác cảm sẽ rất đáng sợ, có thể làm ra nhiều chuyện hết sức vô lý, thậm chí không cẩn thận còn gây hại đến bản thân. Càng nghĩ càng sợ, Diệp Lục lại càng vắt hết óc để thu hút sự chú ý của Lai Hinh.
Lúc này trong đầu Lai Hinh đang làm một bảng phân tích dài về tình hình quái lạ mà bản thân gặp phải, thi thoảng lại nhớ tới món lợn nướng hụt. Nào có thời gian cho cái gì mà ác với chả cảm kia chứ.
Thật kỳ lạ, trước khi đám cá trắng rút đi thì xung quanh rất yên tĩnh. Tại sao bọn thú không tranh thủ lúc hai bên đánh nhau mà lại đợi cho bên cá trắng rút hết mới bắt đầu nhào vào tranh giành chứ?
Diệp Lục đang thao thao bất tuyệt gì đó thì đột nhiên bị Lai Hinh nhìn chằm chằm.
"Tại sao vậy?"
"Hả... tại... tại sao?" Diệp Lục có chút ngốc.
"Tôi đang hỏi cậu đó, tại sao không nhặt luôn, mà lại đợi sau khi đám cá trắng rút hết, đám thú mới nhào vào tranh cá?"
"Vì.... vì cá trắng chưa rút."
"Chưa rút thì không thể ăn sao?" Lai Hinh trợn mắt.
"Một khi xảy ra giao chiến, những thú không liên quan thì không được phép can dự. Chỉ nhìn không động, đây chính là tôn trọng trận giao đấu giữa hai bên.
Nếu lúc đó có thú nào đến nhặt, chính là hành vi thấp kém bị mọi thú coi thường. Giống cái, không lẽ bên kia thảo nguyên không có nguyên tắc như vậy sao?"
"Tại sao đám thú kia không qua bên này nhặt cá?"
"Lúc nảy vừa nói rồi, bên này là lãnh thổ của tộc chúng ta, vả lại chỉ có Nhật Thú mới được đặt chân vào Nhật Địa."
"Chỉ có Nhật Thú mới được đến Nhật Địa sao?"
"Đúng vậy!" Diệp Lục gật đầu chắc chắn như đinh đóng cột.
Đột nhiên Lai Hinh cảm giác có chút mâu thuẫn: "Nếu là vậy... thì tại sao các cậu lại xuất hiện ở Nguyệt Địa?"
Diệp Lục theo quan tính đưa tay gãi gãi đầu: "Chúng ta là đến vào kỳ Hắc Nhập, có được sự nhất trí và cho phép của hai bên. Nên không tính là xâm nhập trái phép."
Lai Hinh còn đang muốn hỏi Hắc Nhập là gì thì Tia Chớp đã dẫn theo hai người Jenny và Tô Nhiên Linh đi đến.
"Đi theo ta, ta đưa các em đi nghỉ." Nói rồi liền dẫn bọn họ vòng qua mọi người, đi về một phía khác.
Lai Hinh nhìn thoáng qua Diệp Lục, thấy cậu ta cũng chỉ cười cười nói tạm biệt rồi hẹn gặp lại, không có gì khác thường, mới an tâm đi theo Tia Chớp.
Lai Hinh có thể tạm chắc rằng đám thú này sẽ không gây hại cho bọn họ. Ít nhất là "tạm thời". Có thể là cô đã quá đa nghi, nhưng lập tức tin tưởng vào những người vừa gặp chưa tới một ngày? Làm ơn đi! Cô không làm được!
Tia Chớp dẫn ba người đến một căn nhà sàn nhỏ. Nhà được làm từ những thanh gỗ lớn rất chắc chắn, nơi cửa chính có hai tấm ván lớn để leo lên.
Lai Hinh không quá xa lạ với kiểu nhà này, nhưng Jenny thì lại có vẻ rất ngạc nhiên. Phải mất một lúc lâu cô ấy mới có thể leo lên được.
Trên nhà chỉ có hai phòng, một phòng ngủ và một phòng để đồ. Tia Chớp chỉ vào căn phòng được lót sẵn da thú mềm mại, bảo bọn họ nghỉ ngơi rồi nhanh chóng đi mất.
Hẳn là cậu ta còn có nhiều việc phải bận rộn, nếu không thì chắc chắn sẽ ở lại bám theo Tô Nhiên Linh cho mà xem.
Tô Nhiên Linh sau khi ngồi xuống liền vơ vét toàn bộ số da thú xung quanh đến chỗ mình, xong xuôi mới nhìn Jenny và Lai Hinh với vẻ khiêu khích.
Jenny tức giận vừa định sắn tay áo thì da thú dưới mông Tô Nhiên Linh đã bị Lai Hinh túm ngược lên, ngã chổng vó la oai oái.
"Còn la nữa, tôi cắt cổ cô như con sói kia!"
Tô Nhiên Linh bị trừng có chút chột dạ, cũng không dám tiếp tục lộn xộn.
Lai Hinh thắng lợi mang về một đống da thú. Tô Nhiên Linh trong thoáng chốc từ địa chủ trở thành nông dân nghèo hèn chỉ có độc một miếng da thú che chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.