Người nào đó tham ăn trừng lớn hai mắt, ánh mắt rừng rực như ngọn đuốc,Tần Sở Minh đột nhiên cảm thấy ngượng bèn nhanh chóng gắp đồ ăn nhét đầy miệng của nàng, hai má phồng ra như bánh bao, hắn giả vờ nổi giận nói,“Cúi đầu ăn, nếu không ta liền vất ra cho chó ăn.”
Đào Nguyệt An nghe thấy liền sợ đồ ăn của mình bị vất cho chó liền gấprút đưa cái muỗng vào trong chén múc. Vẻ mặt cực kỳ chuyên chú. Phảngphất trong không khí dường như không còn sót lại vật gì trừ đào nguyệtcùng một bàn đầy đồ ăn.
Cảm giác mình không tồn tại, Tần Sở Minh lườm Đào Nguyệt An vô ưu vô lomột cái, trong lòng có chút khó chịu, khóe môi nhếch lên lộ ra răng nanh sáng chói.
Hắn lạnh lùng quan sát vẻ mặt hạnh phúc của Đào Nguyệt An, tỏ vẻ không vui ra lệnh, “Dừng đũa lại, không được phép ăn nữa.”
Đào Nguyệt An nghe vậy giống như bị người khác dùng gậy nện một cái thật mạnh, trên đũa vừa mới gắp một miếng thịt vịt. Nàng ngây ngốc sửng sốtmột hồi. Đại não sau khi có phản ứng liền nhanh chóng đưa miếng thịt cho vào miệng, còn hơi lo lắng Tần Sở Minh bắt nàng nhả ra, Đào Nguyệt Annhai mấy cái liền nuốt nhanh xuống. Sau đó nàng bất đắc dĩ gác đũa lênbàn, trong nội tâm một trận ai oán.
Nàng nhìn Tần Sở Minh, không thấy hắn nói tiếng nào vẫn tiếp tục gắpmiếng bánh ngọt chậm rãi đưa đến trước mặt Đào Nguyệt An, lắc lư qua lại mấy lần.
Thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng, miếng bánh ngọt dời qua bên trái, ánh mắtliền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-heo-trong-hau-cung/188507/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.