“Trước khi mặt trời lặn, ngoan ngoãn ngồi đây ăn… trước lúc mặt trờilặn…” nàng giật mình đứng dậy, Thái tử bắt nàng trước lúc mặt trời lặnphải trở về.
Đào Nguyệt An nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đã xong còn gắt như ban nãy nữa, mặt trời dần dần ngả về phía tây. Nếu nàng không trở về sẽ khôngkịp.
Nhưng Đào Nguyệt An dời mắt nhìn lên bàn, chăm chú nhìn những món ăn màu hồng mà lưu luyến, những miếng bánh ngọt được làm khéo léo như là đangkhóc kêu cầu xin nàng đừng đi, âm thanh hợp thành cùng một chỗ, chấnđộng đến mức làm đau tai nàng, nghe không còn rõ.
Bình trà hoa nhài còn nửa trên bàn tỏa ra mùi thơm ngát, tràn ngập không khí thù oán. Đào Nguyệt An đến uống một chén, bàn tay mập mạp lần lượtsờ những miếng bánh điểm tâm, đôi mắt ngập nước như sắp khóc.
Nhưng Thái tử kia… Đào Nguyệt An suy nghĩ kỹ, không khỏi nhíu mày, nếukhông nghe lời, Vương ma ma nhất định sẽ không tha thứ cho nàng. Nếuchuyện này chọc giận đến phụ thân, nàng sẽ bị đưa về gia đình kia…
Đào Nguyệt An không rét mà run, toàn thân run rẩy, nàng nên đi ngay lập tức.
Nhưng mấy miếng bánh này khóc thương tâm như vậy, nàng từ trước đến naykhông bao giờ để chúng nó khóc, chúng khóc lòng nàng đau như có dao đâm, so với lúc bị Vương ma ma đánh vào lòng bàn tay còn đau hơn.
…
Sau một hồi đấu tranh, một thân ảnh lén lén lút lút đi từ trong rừng đào ra. Đào Nguyệt An vừa đi vừa nhìn xung quanh phòng ngừa bị người khácphát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-heo-trong-hau-cung/188508/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.