Khi xe lái đến dưới lầuchỗ ở của anh, lúc Mạnh Giai xuống xe chân còn hơi run, tay nắm chặc ở trênkhung xe, không nhịn được mà nguyền rủa tổ tông mười tám đời của người nào đó.
Giang Dĩ Thành đươngnhiên biết hôm nay mình quá vong tình rồi, vì chột dạ mà chuyển mắt đi, sau đóđi tới đỡ cô, giúp cô đóng cửa xe lại.
"Anh ôm em đilên."
Mạnh Giai cũng không nóigì. Bây giờ tình thế đã như vậy, nếu mà cậy mạnh, thì chịu tội vẫn là mình.
"Giang Dĩ Thành," cô vùi ở trong ngực anh, nghiến răng, rốt cục cũng vẫn không nhịn đượcmà mắng, "Anh là tên khốn kiếp!"
Anh chỉ cười một tiếng,vững vàng mà ôm cô từ trong thang máy đi ra ngoài, đến trước cửa nhà mình, nhìncô lấy chìa khóa từ trên người anh mở cửa ra, sau đó ôm cô vào nhà.
Anh thả cô lên trên ghế salon, cô gục xuống không muốn cử động nữa .
Giang Dĩ Thành nhấn sốđiện thoại, kêu bên ngoài đưa đồ ăn đến, sau đó an vị bên ghế sa lon, cẩn thậnxoa bóp eo giúp cô.
Mạnh Giai không thoảimái, mà bụng lại đói đến mức kêu cô lỗ, tính khí cũng hơi nóng nảy , dùng sứcđẩy tay của anh ra, giận dỗi nói: "Cút ngay, đừng đụng vào em."
Anh thấy cô thình lìnhnổi giận mà sửng sốt, sau đó than nhẹ một tiếng, yên lặng ngồi qua một bên.
Tiểu bạch thỏ phát điênthì hãy cho cô ấy có thời gian bình phục lại .
Trong phòng lại yên lặng,hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng đồng hồ treo trên tường vang tíchtắc.
Tiếng chuông cửa phá vỡyên tĩnh trong phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-tho-tieu-thu/30208/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.