Chương trước
Chương sau
"Anh hai!" MạnhGiai rống một tíêng với người đầu bên kia điện thoại.
Một ngừơi con trai buồnngủ bị dọa sợ đến mức tỉnh táo lại mà đưa điện thoại di động dời đi một chút."Giai Giai à, sao thế?" Hơn nửa đêm mà vượt biển gọi điện thoại rốnganh.
"Ai cho phép anh anbài đối tượng cho em?"
"Anh không có."Những người bị cô dọa sợ đến mức chạy trốn, anh nào dám làm như vậy, nếu khôngthì có lẽ cô ấy cũng sẽ không nhận người anh trai như anh đây, ngay cả ba mà côấy còn không nhận.
"Hoắc Thanh Lamkhông phải là do anh tìm đến ?"
Trong nháy mắt đầu óc củaLý Tế Hoa liền rõ ràng, nắm chặc điện thoại di động từ trên giường ngồi dậy."Hoắc Thanh Lam đến Đài Loan rồi?"
"Anh ta vừa mới bắtchẹt em một ly cà phê, trời mới biết đựơc là em vốn không biết anh ta, nhưnganh ta lại nói là bạn của anh, em lại không thể xem như không biết." Côcảm giác mình là kẻ coi tiền như rác, mặc dù sau đó tiền cà phê không phải làcô trả, nhưng cô vẫn cảm thấy oan ức.
"Khỉ thật, nói lạidám đánh chủ ý lên em, tên khốn kiếp này." Lý Tế Hoa tức giận mà nói tục.
Mạnh Giai bị cơn giận củaanh trai làm cho mê hoặc, cẩn thận mở miệng, "Nhân phẩm của anh ta rất kémsao?"
"Con ngựa đực này,đừng để cho anh gặp phải, anh sẽ bóp chết nó." Anh hung ác mà mở miệngmắng to.
"Dùng nhiều sứcđó." Trong lòng cô không có chút đồng tình nào mà còn ủng hộ.
"Giai Giai, khôngcần để ý đến nó, nó đến cửa thì đuổi đi cũng không sao, đừng để ý đến quan hệbạn bè của anh và nó. . . . . ." Anh hai nhà họ Lý tức giận không ít.
"Anh ơi, anh tiếptục ngủ đi, bye bye." Mạnh tiểu thỏ quyết đoán kết thúc cuộc trò chuyện,thần thanh khí sảng mà tiếp tục bước đi.
Hô, chỉ cần không phải làđối tượng do anh hai an bài thì tốt rồi, dù sao cô cũng không muốn quan tâm tớitên kia, vừa nhìn thì biết không phải là người lương thiện, ánh mắt nhìn côchằm chằm còn kinh khủng hơn học trưởng.
Mục đích quá rõ rồi, rõràng đến mức làm cô rợn cả tóc gáy.
Thấy tiệm nước giải khátở ven đường, cô cảm thấy khát nước, đi qua mua ly Hồng Trà ướp lạnh, mới hútmột hơi, cơn lạnh còn chưa đi vào trong dạ dày, thì một chiếc xe quen thuộcđang ngừng lại ở bên cạnh.
Cửa sổ xe hạ xuống, ngườingồi chỗ tài xế ngoắc ngoắc tay với cô."Lên xe."
Mạnh Giai không muốn chúý đến anh ta, nhưng ánh mắt liếc về chiếc xe màu đen phía sau thì lập tức quyếtđịnh lên xe đang đi tới.
Nếu chọn giữa hai ngừơilà học trưởng và Hoắc Thanh Lam, thì cô khẳng định sẽ chọn học trưởng, dù saomọi người cũng đã quá quen thuộc rồi.
"Sợ nóng mà lúc nàycòn ra cửa?" Giọng nói của Giang Dĩ Thành hàm chứa trách cứ.
"Vốn là muốn giảisầu, kết quả còn phiền hơn." Nhắc tới việc này, thì cô tức giận.
"Muốn đi đâu?"
Cô chống cằm nhìn về phíatrước, nửa ngày cũng không lên tiếng. Trên thực tế, thì cô cũng không biết điđâu.
"Vậy đến công tyđi." Giang Dĩ Thành thay cô quyết định.
Mạnh Giai nghiêng đầunhìn anh, giật giật môi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Hơn 10' sau, hai người đivào toà nhà công ty Xương Đạt.
Lần thứ ba tới nơi này,Mạnh Giai đã rất quen thuộc, ngoại trừ trên đường đi ánh mắt của mọi ngừơi đốivới cô vô cùng thân thiện làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh (vừa mừng lạivừa lo),thì nơi này không có gì khó chịu.
Cô tất nhiên không biết,vì tâm tình của người nào đó gần đây rất tốt, nên khiến cho không khí làm việccả Xương Đạt cũng nhẹ nhõm không ít, ở trong mắt nhân viên Xương Đạt, cô chínhlà công thần, đương nhiên ánh mắt phải cảm kích và thân thiện.
Giang Dĩ Thành muốn chocô đến phòng làm việc của mình .
Nhưng, Mạnh Giai nghĩ đếngần đây tần số động dục của anh hơi cao, vì vậy quyết cự tuyệt đề nghị này,kiên trì đến chỗ bàn của Trần thư ký cùng anh ấy nghiên cứu ít đồ.
Trần thư ký rất hoannghênh, vì thế to gan xem như không thấy mắt lạnh của lãnh đạo, anh ấy cảm thấylấy lòng tổng giám đốc phu nhân tương lai quan trọng hơn lấy lòng Tổng giámđốc.
Dựa theo quan sát của anhấy, tổng giám đốc phu nhân tương lai chính là tử huyệt của tổng giám đốc.
"Trần thư ký."
"Mạnh tiểu thư có gìxin nói, tôi nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn." Chính là Tổnggiám đốc có bao nhiêu chuyện tình đào hoa, anh cũng nhất định bẩm báo chi tiết.
[1] tri vô bất ngôn, ngônvô bất tẫn: nguyên văn: biết thì sẽ nói, nhất định không giấu diếm
Mạnh Giai đem cái ghế dờiđến bên cạnh Trần thư ký, giọng nói cũng giảm thấp xuống một chút, mang theomấy phần lén lút mà hỏi: "Hà tiểu thư đó với Tổng giám đốc của các anh làquan hệ như thế nào?" Sao lại coi cô như kẻ thù vậy, rõ ràng nhìn thấy họctrưởng đối với cô ta rất khách sáo xa cách mà.
"Nghe nói hai nhà làthế giao, từ nhỏ đã biết nhau."
Cô gật đầu một cái hiểurõ.
"Bọn họ có hônước?" Đám cưới công ty là bình thường , nếu như đây là sự thật, thì côcũng sẽ không quá kinh ngạc, mặc dù trái tim có chút không thoải mái.
"Không có."Trần thư ký trả lời như đinh chém sắt.
Mạnh Giai suy nghĩ, trướctiên liếc về phía phòng làm việc của Giang Dĩ Thành một cái, sau đó lại đi đếntrước mặt Trần thư ký, thanh âm ép thấp hơn một chút. "Bọn họ có phải từngcó một chân hay không?" Nếu không sao Hà tiểu thư đó lại nhìn cô không vừamắt?
Gần đây quen làm ngườibáo tin rồi, nên Trần thư ký cũng liếc mắt về phòng làm việc của lãnh đạotrước, rồi mới trả lời, "Dựa theo quan sát của tôi, hẳn là không có."Nếu không thì Hà tiểu thư đã sớm được voi đòi tiên .
"Anh ấy có phụ nữkhác không?" Sợ anh chàng không hiểu ý của mình, cô định nói rõ hơn mộtchút."Chính là bạn trên giường."
Bởi vì đến bây giờ cũngkhông hiểu học trưởng thích cô ở điểm nào, cho nên cô cũng không nhịn được màphỏng đoán, có lẽ bốn năm cô rời khỏi Đài Loan, thì học trưởng đã sớm học xấu, anhấy cũng lây dính những thói hư tật xấu của các công tử hoa tâm nhà giàu có.
Vẻ mặt của Trần thư kýtrong nháy mắt đã nhăn nhó, ánh mắt cực kỳ đồng tình nhìn về phía của phòng làmviệc của lãnh đạo. Tổng giám đốc phu nhân tương lai rốt cuộc đang suy nghĩ gìvậy? Đáng thương cho Tổng giám đốc đã một lòng say mê.
"Ông chủ vẫn giữmình trong sạch."
Không ngờ, nghi vấn ngaysau đó của Mạnh Giai lại khiến cho Trần thư ký luôn bình tĩnh đã sụp đổ.
"Không phải anh ấythích đàn ông chứ? Anh xem, ngay cả thư ký anh ấy cũng tìm đàn ông." Lúcnói những lời này, thì ngay cả chính cô cũng nói không được. Học trưởng đối vớicô háo sắc như vậy, chỗ nào giống Gay chứ, trừ phi anh ấy là lưỡng tính.
"Mạnh tiểu thư——" Trần thư ký có chút không tin, thậm chí mang theo chút khủng hoảngnhìn cô. "Cô nghĩ quá nhiều rồi."
Cô có vẻ đắc ý mà nói:"Không phải, căn cứ vào thống kê, trên đời tuyệt đối người yêu khác pháichỉ chiếm có năm mươi phần trăm, có thể thấy được đồng tính luyến ái và lưỡngtính chiếm tỷ lệ không thấp, cho nên tôi hoài nghi là hợp lý." (haha, bótay chị luôn đó)
Trần thư ký không nhịnđược mà lặng lẽ lau mồ hôi. Cô gái mà tổng giám đốc coi trọng quả nhiên khôngphải người thường, bây giờ thật sự nên đồng tình với tổng giám đốc.
"Mạnh Giai, có nghivấn gì thì đến phòng làm việc , anh tự mình giải đáp cho em."
Điện thoại trên bàn độtnhiên truyền ra giọng nói khiến cho Mạnh Giai giống như bị kim châm đến mứcnhảy lên vậy, vẻ mặt oán hận nhìn Trần thư ký đang lau mồ hôi.
"Mạnh tiểu thư, tôicũng không có biện pháp." Anh ấy thành khẩn lại mang theo áy náy nhìn cô.
Cô đấu tranh mà nhìn điệnthoại, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mở miệng, "Học trưởng, đột nhiên emnhớ tới trong nhà còn có việc, em đi về trước đây."
"Hử?" Một âmtiết đơn này tràn đầy nguy hiểm, khiến cho hai người ở bên bàn không hẹn màcùng lui về phía sau một bước, sau đó liếc mắt nhìn lẫn nhau.
"Mạnh tiểu thư, cônên vào đi." Trần thư ký có lương tâm mà đề nghị.
Cuối cùng, Mạnh Giai vẫnlà thấy chết không sờn mà đi vào phòng làm việc của Giang Dĩ Thành.
Nói cho cùng, cô cũng hơisợ học trưởng phát điên .
Không khí ở trong phònglàm việc rất đè nén, còn lạnh như băng nữa.
Mạnh Giai theo bản năngcảm thấy chắc là do máy điều hoà mở quá mạnh, cô liếc mắt về phía học trưởng ởsau bàn làm việc. Cũng không dám nói, vì anh đã là một máy lạnh đang hoạtđộng.
"Học. . . . . . họctrưởng. . . . . ." Đối mặt với áp lực quá lớn, giọng nói của cô cũng khôngnhịn được mà hơi run.
"Tính hướng của anhcó vấn đề?" Anh lạnh lùng quét qua.
Cô lập tức kiên quyết lắcđầu, "Không có, tuyệt đối không có, anh chỉ còn kém Bá Vương ngạnh thượngcung với em thôi, tính hướng sao lại có vấn đề."
Lời vừa ra khỏi miệng,không khí bỗng biến đổi, từ lạnh như băng đổi thành mập mờ, lúng túng cùng vớihồi hộp.
Sau một trận trầm mặc quỷdị, Giang Dĩ Thành không nhịn được mà cười nhẹ, vì lời nói vừa thốt ra của cô.
Mạnh Giai che tim củamình miệng thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười này của anh, áp lực chợt giảm nhẹ.
"Tới đây."
Cô do dự một lúc, rồi từtừ bước qua.
Giang Dĩ Thành đưa tay,hơi dùng sức một chút đã kéo người lên trên bắp đùi của mình, sau đó cũng khôngthèm để ý tới mà hôn lên.
Nụ hôn này so với lầntrước ở nhà của anh còn cuồng bạo, kích tình hơn, giống như là muốn đem cô nuốtvào bụng.
Theo động tác càng lúccàng vội vàng của anh, chẳng biết lúc nào cả người Mạnh Giai đã bị đẩy ngã lêntrên bàn làm việc rộng rãi, áo bị trêu chọc phải mở cao, lộ ra bụng và eo thontrắng nõn, mà tay của Giang Dĩ Thành đã dò vào trong áo lót, xoa nắn đẫy đà củacô, khiến cho cô kháng cự và giãy giụa, còn có không thể khống chế mà thở dốcrên rỉ.
Cô cố gắng đá anh để ngăncản mất khống chế của anh, lại bị anh chế trụ dễ dàng.
Nhìn cô đang giãy dụa ởtrên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích tình mà ửng hồng, ngọn lửa trong mắt GiangDĩ Thành càng lúc càng cháy mạnh, hô hấp cũng thấy nặng nhọc hơn.
Anh thở gấp nói:"Mạnh Giai, nếu như tính đàn ông của anh bị em giải thích là tính hướng cóvấn đề, nhưng cũng đã để cho em có không gian trốn tránh, thì anh không ngạiđổi trình tự một chút."
Nói xong không để ý cô đanggiãy giụa mà ôm ngang lấy cô, đá văng cửa phòng nghỉ ngơi ra, sau đó ném cô lêngiường, rồi cả người đè lên, một tay đem hai tay của cô cố định ở trên đỉnhđầu, nửa người dưới áp chế chân đá loạn xạ của cô, ở trong sự giãy giụa của cô,mà rút quần áo lẫn nhau đi, trong mắt Mạnh Giai lóe lên sợ hãi.
"Học trưởng. . . . .." Lần này anh ấy thật sự muốn hạ miệng sao?
Trán của Giang Dĩ Thànhthấm đầy mồ hôi mịn, nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói hơi khàn khàn cònmang theo đè nén thật sâu. "Tiểu Giai. . . . . ."
Nếu như cô thật sự khôngmuốn, thì anh sẽ dừng tay , chỉ là anh rốt cuộc nên làm gì với cô đây? Sự xuấthiện của Hoắc Thanh Lam làm cho anh có ý thức nguy cơ, khó giải thích nhấtchính là thái độ của cô, anh không biết nếu tiếp tục như vậy nữa, thì anh cóthể bị cô ép đến điên khùng hay không.
Trong lòng Mạnh Giai thởdài, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng một cái chớp mắttiếp theo, hạ thể bị xé nứt đến mức đau đớn làm cho cô không nhịn được mà lêntiếng thét chói tai, hối hận tại sao mình lại không nhẫn tâm, cho dù tên dã thúnày nghẹn cái gì đó thì cũng là do anh ấy tự tìm, cô làm chi lại thành tế phẩmcho anh ấy.
"Chịu đựng mộtchút." Giang Dĩ Thành bị cô kẹp chặt mà cả đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn dángvẻ đau đớn của cô, không dám nóng nảy đi vào.
"Anh khốn nạn. . . .. ." Cô đau đến mức giọng nói không ngừng run rẩy, nước mắt liền chảy ra,càng chảy càng nhiều, ngọ ngoạy muốn đẩy anh ra, thoát khỏi loại đau đớn làmcho người ta hít thở không thông.
Giang Dĩ Thành khẽ cắnrăng, eo dùng hết sức mà xỏ xuyên qua, rốt cuộc cũng nghe thấy cô phát ra mộttiếng khóc kêu, sau đó thân thể cứng đờ.
Anh chôn ở trong thân thểcủa cô, trìu mến mà hôn miệng của cô, tay cũng không có nhàn rỗi mà vuốt ve nụhoa trước ngực cô, cho đến khi thân thể của cô không còn căng chặc như vậy nữathì mới bắt đầu chuyển động, đem dục vọng đè nén đã lâu của mình buông thả. . .. . .
Ánh sáng của phòng nghỉngơi từ từ tối lại, giọng của Mạnh Giai do là lúc đầu nên kêu đau, rơi vào kíchtình thì sôi trào mà thở gấp rên rĩ, đến lúc này đã trở nên hơi khàn khàn, nướcmắt dính bên khóe mắt, đôi môi cũng bị hôn sưng lên, vốn là thân thể trắng nõnlại đầy ‘ dâu tay ’, là người nào đó đang chứng minh tình yêu.
Cuối cùng dùng sức kéo rađút vào mấy cái, Giang Dĩ Thành thở hào hển mà áp lên trên người của cô, đưatay vẹt tóc dài ướt đầy mồ hôi ra bên mặt cô, hàm chứa cưng chìu mà khẽ cườimột tiếng. "Mệt chết rồi nhỉ."
Cô nghiêng đầu sang chỗkhác, không để ý đến anh.
Giang Dĩ Thành cười siếtchặc người của cô, cũng không miễn cưỡng cô mở miệng. Lúc này, theo tính tìnhcủa tiểu bạch thỏ thì khẳng định sẽ ầm ĩ. Nhưng trên thực tế, đối với sự ngầmcho phép của cô, anh lại thụ sủng nhược kinh .
Trong lòng của Mạnh Giairất loạn, phát sinh chuyện như vậy cô cũng không biết nên làm gì. Cô vẫn hivọng duy trì quan hệ như ban đầu với học trưởng, nhưng mới vừa rồi nhìn thấyanh ấy nhịn đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra, gân xanh nổi lên, cuối cùng cô cũngkhông đành lòng, rõ ràng là vì cô thích người này, nếu không ai lại nguyện ýdưới tình huống này, mà giao lần đầu tiên của mình ra.
"Tiểu Giai."
"Ừ."
"Anh không phải nhấtthời kích động."
Mạnh Giai trầm mặc, sauđó phát ra một tiếng thở dài thật thấp. "Em biết, anh có âm mưu từlâu." Hôm nay hồi tưởng lại chuyện cũ, thì rất rõ ràng.
Giang Dĩ Thành ôm chặccô, hôn lên mái tóc dài của cô mấy cái.
"Em muốn đi tắmrửa." Cô giãy giụa đứng dậy, lúc này mới cảm thấy thật sự đau đớn, haichân suy yếu gần như vô lực mà chống đỡ cô xuống đất.
"Anh ôm em đi, vừađúng lúc anh cũng muốn tắm." Anh không cho cô cự tuyệt mà ôm vào phòngtắm.
Hai người lặng lẽ tắm rửaxong, rồi mặc quần áo vào, chỉ là quét qua bừa bộn trên giường lớn ở bên trongphòng nghỉ ngơi thì vẻ mặt đều khác nhau.
"Cái ga giừơng đólấy về đi." Do dự rồi cô thấp giọng nói.
Giang Dĩ Thành cười gậtđầu, biết cô xấu hổ, nên tiến lên xé ga giừong rồi tiện tay cuốn lại, cầm cáitúi rồi nói đi.
Mạnh Giai trầm mặc theosát anh ra khỏi phòng làm việc, vào thang máy, xuống lầu, lên xe, sau đó mệtmỏi dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Giang Dĩ Thành cầm lấytấm chăn mỏng ở chỗ ngồi phía sau đắp lên cho cô. Kể từ khi cô về nước, anh đềuthả vài thứ đồ lên xe để cô có thể dùng đến.
Cô chỉ mở mắt ra nhìn anhmột lúc, rồi nhắm mắt lại. Cô mệt chết đi đựơc, hơn nữa còn có chút chuyện cũngcần suy nghĩ cẩn thận một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.