A Chiêu rất ít khi soi gương, bình thường cũng ít để ý đến dung mạo của mình. Tuy được Vệ Cẩn nhận làm đồ nhi,cuộc sống hằng ngày có sung sướng lên, nhưng trong lòng A Chiêu ngoài ăn ra thì chẳng quan tâm đến gì.
Dáng vẻ dù có đẹp đến mấy cũng không thể ăn thay cơm, ừm, ngoại trừ sư phụ ra.
Nhưng sáng sớm hôm nay, sau khi Vệ Cẩn ra ngoài luyện kiếm, A Chiêu cũng bò dậy theo. Nhưng con bé không rangoài, mà đi đến bàn trang điểm trong sương phòng, con bé giẫm lên trênghế đẩu1, cầm chiếc gương đồng lên.
Con bé trở tay quay về phía lưng của mình, đầu hơi nghiêng, mắt nhìn vào hình ảnh trong gương.
Y phục tuột một nửa trên đôi vai trần,năm hạt châu nhỏ nhẵn bóng, xếp thành một khối trên sống lưng mình, dưới ánh nắng ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những hạt châu lấp lánh ánh mai.
Đây là lần đầu tiên A Chiêu nhìn cẩn thận như vậy.
Trước kia sợ rằng bản thân sẽ trở thànhyeu quái, nên con bé lúc nào cũng dằn mình không nghĩ đến sự tồn tại của năm hạt châu này. Cho đến tận lúc có lời nói kia của sư phụ, nút thắtnày của A Chiêu mới mở ra.
Nhưng nghĩ đến lát nữa Thẩm sư bá sắp nhìn thấy năm hạt châu này, con bé có chút không yên.
Một lúc sau, A Chiêu đặt chiếc gương đồng xuống.
Con bé mặc lại xiêm y cho đàng hoàng thìcũng là lúc Vệ Cẩn luyện kiếm trở về. Vừa đẩy cửa phòng ra hắn đã trôngthấy A Chiêu đứng trước bàn trang điểm với dáng vẻ ngơ ngác. A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/1511053/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.