Lúc Vệ Cẩn với A Chiêu đến Quỳnh quốc thì đã là nửa tháng sau.
Quỳnh quốc múa ca mừng cảnh thái bình, phồn vinh, trong Đô thành cũng phồn hoa khác thường.
A Chiều ngồi trong kiệu, thầm đánh giá người lui tới trên đường.
A Chiêu nói: “Quả nhiên như trong sáchviết, người đất Quỳnh cơm no áo ấm, vào Quỳnh quốc đã lâu như thế rồi mà đến bóng dáng một tên ăn mày cũng chẳng thấy. Chẳng trách bây giờ cónhiều người muốn đến Quỳnh quốc như thế.”
A Chiêu xoay đầu lại, mỉm cười bảo: “Con đọc trong sách viết Thẩm sư bá một mình cứu cả Quỳnh quốc đang lâm vàotình trạng nước sôi lửa bỏng, xoay chuyển cục diện thất bại của Quỳnhquốc lại còn thuyết phục được Quỳnh vương cải cách, vậy nên mới có cảnhtượng phồn vinh ngày hôm nay.”
Vệ Cẩn nói: “Sư huynh đúng là một kỳ nhân.”
A Chiêu tò mò nói: “Nghe nói sư bá rấtrành việc xem bói, việc lớn nhỏ gì cũng có thể xem tường tận chính xác.Sư phụ, việc này có đúng không?”
Vệ Cẩn nói: “Là thật hay giả, chờ đếnlúc con thấy sẽ biết.” Dứt lời, Vệ Cẩn tiếp tục xem nốt sách trong tay. A Chiêu lại quay đầu quan sát người bên ngoài, nhìn một chặp, A Chiệuchợt nhớ đến một chuyện.
Cô bé từng xem qua trong sách, nam tửQuỳnh quốc trước khi thành thân chỉ có thể dùng trâm gỗ để cài lên đầu,sau khi thành thân cũng chỉ có thể lấy trâm ngọc mà cài.
Nghĩ đến đây, A Chiêu đưa mắt nhìn Vệ Cẩn một cái.
Đầu Vệ Cẩn chỉ dùng một sợi dây màu lam đơn giản để buộc tóc lại.
A Chiêu hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/1511052/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.