Đây là lần đầu A Chiêu được đi xa.
A Chiêu ghé đầu vào cửa sổ trên xe,không chớp mắt nhìn cảnh vật trôi qua, thỉnh thoảng nhìn thấy nai conđáng yêu hay dị thú kì quái, hai mắt A Chiêu đều tỏa sáng.
Trước đây khi vẫn còn là một bé ăn xin,nai con hay dị thú thì trong mắt A Chiêu cũng vậy cả, tất cả chúng nóđều chỉ được coi bằng một chữ —— thịt.
Giờ A Chiêu là đồ nhi Vệ Cẩn, không loăn mặc nên cũng có tâm trạng ngắm vẻ đẹp của tạo hóa. A Chiêu nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ, thế gian này còn tồn tại Côn Bằng không ạ?”
*Để biết thêm chi tiết Côn Bằng là gì, mời lật các
Vệ Cẩn ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhẹ nhàng liếc nhìn A Chiêu.
“Đói à?”
A Chiêu đỏ mặt, “Sư phụ, không phải A Chiêu lúc nào cũng chỉ nhớ tới ăn…”
Vệ Cẩn lại tiếp tục lật trang sách, nhàn nhạt nói: “Thế gian này có rất nhiều cái lạ, nếu có cơ duyên có lẽ sẽcó ngày gặp được.”
A Chiêu nghe xong thì quay đầu dựa vàocửa sổ, ngẩng lên nhìn bầu trời như kéo dài vô tận, thỉnh thoảng có cánh chim bay qua. A Chiêu nuốt nước bọt, thật mong rằng sẽ có một ngày gặpđược Côn Bằng.
Côn bằng này, cánh rũ xuống tầng mây, thì cũng là vài dặm, nếu đem đi hấp nhất định là rất ngon
A Chiêu nhẹ lòng, lấy một cái bánh vừngnướng từ trong túi ra, cắn một cái, vừa nhai vừa nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩnnhìn A Chiêu một cái, sau đó dường như không nhìn thấy mà thu mắt lại.
A Chiêu nói: “Sư phụ, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/1511051/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.