Vệ cẩn lưu lại Quỳnh quốc nửa tháng rồi mới từ biệt Thẩm Đàn.
Trước khi đi, Thẩm Đàn nói: “Sư đệ, sư điệt, ta bói cho hai người một quẻ.”
Thuật xem bói của Thẩm Đàn từ trước đếngiờ luôn được Đại trưởng lão khen ngợi, Vệ Cẩn nói: “Đại sư phụ đã tínhcho đệ một quẻ trước khi đệ xuống núi rồi. Xem nói khó tránh khỏi việctâm thần bị quấy nhiễu, đa tạ ý tốt của sư huynh.”
Thẩm Đàn nói: “Đã vậy thì huynh cũng không miễn cưỡng nữa.”
Hắn nhìn về phía A Chiêu, ôn hòa nói: “Sư điệt thì sao?”
A Chiêu tò mò hỏi: “A Chiêu nghe nói sưbá có một quy tắc, mỗi người chỉ được bói quẻ một lần. Nếu lần này AChiêu được bói rồi thì có phải lần sau sẽ không được tìm sư bá xem bóinữa hay không?”
Thẩm Đàn nói: “Quả là có quy tắc này, thiên cơ không thể tiết lộ quá nhiều nếu không sẽ bị trời phạt.”
A Chiêu quay đầu nhìn Vệ Cẩn, sau đócười nói: “Sư bá, A Chiêu cũng không bói đâu. A Chiêu biết sư bá xembói rất chuẩn, A Chiêu được người xem cho đấy là vận khí của A Chiêu,nhưng mà hiện tại A Chiêu còn chưa có sở cầu, cũng nghĩ không ra mìnhmuốn bói cái gì.” Ngừng một chút, A Chiêu hỏi: “Sư bá, A Chiêu về sau đi tìm sư bá xem bói, có được không?”
Sắc mặt Thẩm Đàn rất bình tĩnh, tuyệt đối không có vẻ gì bất ngờ, giống như quyết định của hai thầy trò trước mắt đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.
Thẩm Đàn vuốt cằm nói: “Được chứ.”
Xe đi không mau, chậm rãi chạy non nửatháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/1511054/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.