Chiếc ô tô bốn chỗ màu đen bóng loáng lao vút trên đường. Chú của Minh Thư quả là tay lái lụa. Cả bọn định ăn trưa ở thị trấn rồi tìm dò địa chỉ. Nhật An Huy đi sau một đoạn theo sự hướng dẫn của Tuấn. Thị trấn Bình Xuyên nằm bên bờ biển với những con đường rợp bóng dừa. Làn gió biển mát lành cố xua đi hơi nóng oi ả của trưa hè. Địa chỉ tiệm cầm đồ ngày xưa giờ là một ngôi nhà ba tầng kiểu Thái với những hoa văn tinh tế. Chiếc cổng đóng im lìm làm nó thấy ngần ngại. Đã quá giờ nghỉ trưa, nó phân vân chưa muốn nhấn chuông thì có tiếng hỏi phía sau:
- Cho hỏi cô đang tìm ai?
Một người đàn ông tóc hoa râm, dáng mập mạp, gương mặt hiền từ nhìn nó dò xét.
- Dạ, cháu muốn tìm người quen ở tiệm cầm đồ Bảo Tín trước ở địa chỉ này ạ.
Ông nhìn nó chăm chăm:
- Tiệm ấy dời đi lâu lắm rồi, cô không biết sao?
Nó bối rối:
- Bác có biết tiệm dời về đâu không ạ?
Ông lắc đầu:
- Nghe đâu họ chuyển lên thành phố, còn cụ thể thì tôi không biết.
Nó thất vọng đứng ngây người không biết làm gì. Người đàn ông dợm bước thì như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn nó ái ngại:
- À, hoặc không cô quá bộ xuống tiệm thuốc tây Tâm Phúc ở cuối đường. Trước họ thân nhau lắm.
Tiệm thuốc chỉ có nhân viên, bà chủ tiếp nó qua điện thoại. Nghe nó thuật lại câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-nguoc-dong/2892417/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.