Xuyến ngồi đung đưa chân trên chiếc xích đu trước nhà, vừa nhấm nháp những quả vải mọng thơm phức. Bỗng điện thoại reo, giọng Minh Thư hớt hãi:
- Mẹ Hương Mây vừa đi cấp cứu, tao với Thắm mang đồ sang bệnh viện gấp bây giờ.Mày nhanh lên 5 phút nữa anh Quân sang đưa vào sau. Thằng Tuấn với Mây theo xe cứu thương rồi.
Nó hốt hoảng định hỏi thêm thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng bíp bíp. Nhìn bóng chiều ngả dài trên sân, nó vội vã thay quần áo. Có tiếng còi xe ngoài cổng, nó chỉ kịp lấy ít tiền cho vào túi rồi vơ vội điện thoại chạy ra. Bà đang đứng trước sân, nó chỉ kịp nói:
- Mẹ cái Mây có chuyện rồi, cháu xin phép lên bệnh viện gấp, có gì cháu gọi cho bà sau.
Chiếc ô tô màu tím mận bám đầy bụi đất, toát lên vẻ phong trần của người phiêu bạt. Anh mở cửa xe, nó nhanh nhẹn bước vào. Chiếc xe vội vã lao đi, cuốn theo đám bụi tung mịt mù.
Trên chiếc giường bệnh trắng toát với đám dây nhợ loằng ngoằng bên trên, cô Thúy nằm thiêm thiếp, mặt tái nhợt không còn chút máu. Đôi tay gầy guộc đầy băng kim khiến nó thấy nhờn nhợn. Thuở nhỏ, nó cân cả ông ba bị chín quai mười hai con mắt nhưng chỉ sợ mỗi cây kim tiêm. Giờ đây, nó nhìn cô nằm mà thấy xót như kim đâm vào thịt. Vì phòng cấp cứu nên nó chỉ được nhìn qua ô cửa kính. Hương Mây ngồi trên ghế, mắt đỏ hoe giàn giụa nước. Nó vỗ về vai cô:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-nguoc-dong/2892405/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.