Hắn đứng ở bờ biển. Sóng biển ập lên bờ, ướt một mảng cát sỏi, ướt vạt áo hắn. Lúc này là ban đêm, vẫn là bầu trời đêm rất đẹp như cũ. Vẫn giống như đêm hôm đó, hắn nhớ hắn đã hỏi Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, bên ngoài kia có ngôi sao không?" Câu trả lời của Lam Trạm luôn là một chữ rất ngắn gọn: "Có." Sau đó hắn liền nói, hắn muốn đi xem. Lam Vong Cơ trả lời hắn: "Ta đi cùng ngươi." Hắn nhớ rõ, đêm đó thật sự rất nhiều sao, lấp lánh lấp lánh, rất đẹp.
Nhưng rõ ràng mấy năm kia đã từng ngắm bầu trời sao như thế không biết bao nhiêu lần, từng uống không biết bao nhiêu rượu ngon, những lúc đó bên cạnh hắn luôn vây quanh rất nhiều người. Nhưng hắn lại cảm thấy, đêm đó ở cùng Lam Vong Cơ là bầu trời sao đẹp nhất, lưu luyến nhất. Khi đó hắn vừa nhìn Lam Vong Cơ, vừa cứ nghĩ mãi không ra tại sao. Bây giờ, có lẽ là hắn đã hiểu, bởi vì người của đêm đó rất đặc biệt, cho nên ngay cả trời đêm cũng trở nên đặc biệt.
Nơi này rất đẹp, nhưng so với đêm đó, lại luôn khiến người ta cảm thấy thiếu chút gì đó ———- Trong đầu hắn hiện ra rõ ràng một bóng người mặc bạch y, mạt ngạch đang phất phơ trước mặt hắn. "Nguỵ Anh", lại nghe thấy giọng nói của y. Nguỵ Vô Tiện nhìn biển cả mênh mông vô tận này, dường như cũng đã nhìn thấy được bóng dáng của y. Hắn chưa bao giờ tới nơi này, nhưng cũng biết có một nơi như vậy, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3716905/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.