Chương trước
Chương sau
Hắn đứng ở bờ biển. Sóng biển ập lên bờ, ướt một mảng cát sỏi, ướt vạt áo hắn. Lúc này là ban đêm, vẫn là bầu trời đêm rất đẹp như cũ. Vẫn giống như đêm hôm đó, hắn nhớ hắn đã hỏi Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, bên ngoài kia có ngôi sao không?" Câu trả lời của Lam Trạm luôn là một chữ rất ngắn gọn: "Có." Sau đó hắn liền nói, hắn muốn đi xem. Lam Vong Cơ trả lời hắn: "Ta đi cùng ngươi." Hắn nhớ rõ, đêm đó thật sự rất nhiều sao, lấp lánh lấp lánh, rất đẹp.

Nhưng rõ ràng mấy năm kia đã từng ngắm bầu trời sao như thế không biết bao nhiêu lần, từng uống không biết bao nhiêu rượu ngon, những lúc đó bên cạnh hắn luôn vây quanh rất nhiều người. Nhưng hắn lại cảm thấy, đêm đó ở cùng Lam Vong Cơ là bầu trời sao đẹp nhất, lưu luyến nhất. Khi đó hắn vừa nhìn Lam Vong Cơ, vừa cứ nghĩ mãi không ra tại sao. Bây giờ, có lẽ là hắn đã hiểu, bởi vì người của đêm đó rất đặc biệt, cho nên ngay cả trời đêm cũng trở nên đặc biệt.

Nơi này rất đẹp, nhưng so với đêm đó, lại luôn khiến người ta cảm thấy thiếu chút gì đó ———- Trong đầu hắn hiện ra rõ ràng một bóng người mặc bạch y, mạt ngạch đang phất phơ trước mặt hắn. "Nguỵ Anh", lại nghe thấy giọng nói của y. Nguỵ Vô Tiện nhìn biển cả mênh mông vô tận này, dường như cũng đã nhìn thấy được bóng dáng của y. Hắn chưa bao giờ tới nơi này, nhưng cũng biết có một nơi như vậy, từ thời niên thiếu trước đây đã từng có suy nghĩ muốn đến xem.

Bây giờ hắn đã xem được rồi. Nơi này, trước mắt là nước biển màu xanh thẫm, mặt biển giống như rải đầy các ngôi sao, gió biển mằn mặn ập vào trong mặt, dưới chân là sỏi cát ướt nóng, rất đẹp. Hắn chậm rãi bước ra một bước, để lại một dấu chân trên lớp sỏi cát. Nước biển hết lần này đến lần khác ào tới, tạo thành những bọt sóng trắng xoá, vỗ vào da thịt hắn. Bước xong một bước, hắn không do dự, lại bước thêm một bước, chậm rãi đi về phía biển cả rộng lớn.

Nước biển dâng cao, dần dần ngập quá cổ chân hắn. Hắn nhìn về nơi xa xăm của biển cả, vẫn đi từng bước về phía trước. Sau lưng, nước biển đã xoá xạch những dấu chân của hắn. Gió biển nhảy múa cùng với ánh sáng trên mặt biển, thổi tung mái tóc đen của hắn. Mọi thứ đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước biển rì rào. Nước biển đã ướt đến mái tóc đen, hắn bình tĩnh tiếp tục đi tới trước, mặc cho nước biển từng chút từng chút ngập quá thân thể hắn. Đến cuối cùng, thân thể hắn hoàn toàn biến mất trên mặt biển.

Nước biển thật ra rất dịu dàng, cũng không lạnh ngắt như hắn tưởng tượng, có lẽ do bị ánh nắng chói chang đốt nóng. Hắn dẫm lên lớp cát không nhìn thấy ánh sáng, lại bước tới trước một bước. Cảm nhận lòng bàn chân mất đi cảm giác thực tế, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, để cho chính mình chìm xuống. Lúc này, oán khí trong cơ thể đột nhiên kích động điên cuồng, quấn lấy tay hắn, tựa như muốn kéo hắn lên. Nhưng hắn cảm nhận được, hơi hé mắt ra, khống chế những oán khí này, tự đẩy mình ra xa hơn.

Nước biển nhẹ nhàng nâng đỡ khi hắn chìm dần xuống, mùi vị tanh mặn đã tràn ngập trong mũi miệng hắn từ lâu. Hắn càng chìm sâu, càng cảm thấy lạnh, càng cảm thấy không hít thở được. Càng sâu, ánh sáng càng không xuyên tới. Bóng tối trong nước biển, giống như một con quái vật đáng thương, muốn nuốt lấy cái người không thuộc về nơi này là hắn đây. Lúc này nước biển rì rào giống như than khóc, giống như yêu quái biển cả đang rũ mắt khóc thút thít, cố hết sức muốn dùng chút sức mạnh yếu ớt để đẩy con người không biết quý trọng mạng sống kia lên trên.

"Ta sinh ra trên đời này, chỉ là muốn đi ngắm cảnh đẹp nhân gian một chút! Vậy tại sao ..... Biển! Đợi ta thành thân, ta phải dẫn đạo lữ của ta đến đó ngắm nhìn, nhất định rất đẹp! Đến lúc đó, ta sẽ ......" Hắn nói. "Thôi đi, ngoài miệng nói nghe hay lắm, thực tế có mấy tiên tử lọt được vào mắt lão nhân gia ngài?" Có người hỏi lại. Hắn giả vờ tức giận: "Một ngày ngươi không làm mất mặt ta là không thoải mái có phải không?"

Đầu tường của Vân Thâm, rượu trong vò Thiên Tử.

Cho dù trở lại một đời, cho dù hao tốn vô số tâm huyết của bọn họ, hắn vẫn khiến người ta thất vọng như vậy. Trở về không được như ban đầu, làm sao có thể trở về. Hắn giơ tay che ánh sáng, trong suy nghĩ đều là từng trận máu me đó, hắn đã quên đi vui vẻ là cái gì. Hắn không thuộc về nơi này, hắn là người ngoài bị ép nhét vào. Hắn nghe những giọng nói đó, hận không thể chọc thủng lỗ tai của chính mình.

Nhưng sau đó, hắn phát hiện có Lam Vong Cơ. Người này, rõ ràng lầm lì muốn chết, nói ra lời âu yếm cũng là nề nếp quy củ, luôn có thể giữ thật chặt trái tim dường như "không muốn mang ách vào cổ mình" của hắn. Sau khi hắn và Lam Vong Cơ biết tâm ý của nhau, thì thường xuyên suy nghĩ, nếu như đời trước hắn có thể nhìn ra được tâm tư của Lam Vong Cơ, có phải mọi chuyện ít nhất sẽ không thay đổi đến mức tồi tệ như vậy hay không?

Đáng tiếc bọn hắn khi đó, một người giẫm lên bậc thang đá trong Vân Thâm, một người giẫm lên bùn đen của Loạn Tán Cương, khi đó bọn hắn rời bỏ lẫn nhau, vẫn luôn không thể nhìn về nhau, vẫn luôn không thể nhìn ra tình cảm trong mắt đối phương. Cái người Nguỵ Vô Tiện này có lẽ trời sinh xui xẻo, đã nắm được mạt ngạch của người ta mà vẫn không thể bắt cóc người ta mang về, ngược lại đến cuối cùng càng lúc càng cách xa y, gần như là cách một vực sâu thăm thẳm.

Cười thế sự vô thường, ta gánh nửa đời tội nghiệt.

Cuối cùng hắn mất đi sức lực, mạt ngạch bị nước biển cuốn đi. Nước biển nhẹ nhàng cởi bỏ sợi dây buộc tóc của hắn, vì thế sợi dây cột tóc đỏ tươi đuổi theo sợi mạt ngạch kia. Một con quái vật khổng lồ bơi tới đây. Nó vốn là đang ngủ say, không ngờ đáy biển xao động một trận. Nó bị những động tĩnh này làm cho thức giấc, liền bơi lại đây. Nó nhìn thấy gì? Là một con người đang từ từ chìm xuống. Nó đứng yên tại chỗ mở to đôi mắt ngơ ngác, sửng sốt nhìn. Con người làm sao lại muốn đến nơi này kia chứ, bọn họ không phải là không thể thở ở trong nước hay sao?

Nó vội vàng bơi tới, dùng đầu nhẹ nhàng ủn hắn một cái ———— Một chút động tĩnh cũng không có, người này chết rồi. Sau khi bơi vài vòng quanh con người này, nó đột nhiên phát ra một tiếng kêu thật to, biến ảo khôn lường mà lại đau thương. Kêu xong, nó chìm xuống theo con người này, che ở bên trên hắn, nhìn hắn cuối cùng chìm xuống đáy biển. Nó vẫn chưa rời đi, ngược lại dừng một hồi lâu ở phía trên khối thân thể này.

Đến không kịp, nhưng nó cố gắng cứu vãn.

***

"Khi nào thì hắn có thể tỉnh?" Một giọng nói trầm thấp nghẹn ngào hỏi.

"Không biết, thuốc này có lẽ sẽ kích thích được hắn trong ảo cảnh, giúp hắn tìm được lối ra để tỉnh lại, nhưng lối ra này như thế nào, thì ta lại không rõ lắm. Có lẽ sẽ đau đớn ...... nhưng không còn cách nào khác." Tiếng nói bên tai dần dần rõ ràng, là một giọng nữ mà hắn cực kỳ quen thuộc. Hắn đây là ..... tỉnh rồi? Lông mi Nguỵ Vô Tiện run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Nơi này vẫn là Tĩnh Thất như trước.

"Khoan đã, hắn tỉnh rồi." Ôn Tình đang định mở miệng, đột nhiên đảo mắt, liền nhìn thấy động tĩnh của Nguỵ Vô Tiện bên kia. Nghe vậy, Lam Vong Cơ lập tức quay đầu lại nhìn qua, trong đôi mắt nhạt màu mang theo một tia kinh hỉ: "Nguỵ Anh?" Nguỵ Vô Tiện thật sự tỉnh rồi, chỉ là nhìn bộ dạng này của hắn, cũng không biết hồn đã tỉnh, hay chỉ có thân thể tỉnh.

Nguỵ Vô Tiện không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng cong khoé miệng lên. Lam Vong Cơ mím môi, đi rót một chén nước đưa cho hắn, Nguỵ Vô Tiện tự nhiên định đón lấy. Không ngờ Lam Vong Cơ tránh khỏi tay hắn, ngược lại nâng hắn dậy, đưa miệng chén đến bên môi hắn. Hắn hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trông có vẻ vẫn bình tĩnh như cũ của Lam Vong Cơ, ngay sau đó liền cúi đầu ngoan ngoãn uống mấy ngụm nước. Ôn Tình thấy bọn hắn như vậy, bèn lẳng lặng đi ra ngoài.

Lam Vong Cơ im lặng thật lâu, mới nói: "Nguỵ Anh." Nguỵ Vô Tiện "Ừ" một tiếng, lặng lẽ chờ đợi câu nói kế tiếp của y. Lam Vong Cơ hỏi: "Ở trong mộng, ngươi nhìn thấy cái gì?" Yên lặng không nói gì một hồi, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc mở miệng: "Ngươi." Thấy ngươi mỗi ngày một suy yếu, nhìn ngươi mất đi nhịp tim đập, không thở nữa, bàn tay nắm chặt mạt ngạch yếu ớt buông thõng xuống. Mỗi một lần nghĩ tới, trái tim sẽ giống như bị lăng trì một lần.

Lam Vong Cơ lại hỏi: "Làm thế nào ra khỏi?" Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, không muốn nhắc lại. Nhưng Lam Vong Cơ lại dường như rất để ý, nắm hai vai hắn, giọng điệu nghiêm trọng hơn một chút: "Nguỵ Anh, nói cho ta biết." Nguỵ Vô Tiện cắn chặt răng, nói: "Ra khỏi là được rồi, tại sao cần phải biết làm thế nào ra khỏi?" Đáy biển sâu thẳm đến bất lực, tiếng rên rỉ mơ hồ kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn, hắn không muốn nhớ lại lần thứ hai.

Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên một chút mất mát, chậm rãi buông tay giữ vai hắn ra, "Được." Y rũ mắt, không hỏi thêm nữa, giọng nói trầm thấp không hiểu sao mang theo một chút vẻ uỷ khuất, "Ta đi lấy ít thức ăn tới." Dứt lời, y đứng dậy định đi. "Lam Trạm." Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên lên tiếng, "Ngươi từng thấy biển bao giờ chưa?"

Lam Vong Cơ nói: "Chưa từng." Y từng nghe nói tới biển, chỉ là nơi đó có lẽ cách khá xa. Lúc còn nhỏ y đã nghe mẫu thân nói cho y biết biển đẹp như thế nào, đi trên biển xa hơn để ngắm nhìn, nếu may mắn còn có thể gặp được một loại cá to lớn gọi là cá voi. Mẫu thân y chắc là đã từng đi, khi đó y nghe mẫu thân miêu tả xong, tuy trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, nhưng sự tò mò trong lòng lại không thể kềm nén, dù sao cũng là bản tính trẻ con.

Khi đó mẫu thân có lẽ nhìn ra tâm tư của y, cười thật diễm lệ: "Ta nói con đó Trạm nhi, nếu con muốn thì cứ nói ra, việc gì phải nghẹn trong lòng? Mẹ nói với con nha, đến khi con trưởng thành rồi, con không chỉ có thể đi đến nơi đó, còn có thể dẫn theo đạo lữ nữa! Nhớ năm ấy ....." Lam Vong Cơ nhớ rất rõ ràng, nói đến đây, ánh sáng trong mắt mẫu thân chợt ảm đạm xuống. Bà nhìn ra phía ngoài cửa, tiếp tục nói: "Nhớ năm ấy, phụ thân con nói ông ấy muốn dẫn ta đi ngắm biển, ta đương nhiên đáp ứng. Lúc ta và phụ thân của con đi, ánh hoàng hôn ở đó thật sự rất đẹp. Đầu gỗ như phụ thân con vậy mà không biết hái ở đâu một bó hoa dại đến tặng ta, một lần lãng mạn hiếm hoi."

Lam Vong Cơ khi đó chỉ hỏi một câu: "Đạo lữ?". Mẫu thân của y nhẹ nhàng cười: "Chờ khi con trưởng thành, sẽ hiểu thôi." Lúc ấy y nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu. Chỉ là sau đó mẫu thân qua đời, y đã trưởng thành, vẫn không biết đạo lữ là gì, cho đến khi gặp Nguỵ Anh trên đầu tường ở Vân Thâm.

"Đạo lữ là người yêu, là người được số mệnh định sẵn. Vong Cơ, con có hiểu không?"

Thúc phụ y từng hỏi y như vậy, Lam Vong Cơ hỏi: "Thúc phụ, người yêu là gì?" Y nhớ rõ thúc phụ y hình như có chút không thể trả lời, bởi vì thúc phụ cũng không biết "yêu" là cảm giác như thế nào, ông ấy không có đạo lữ.

Trên đầu tường Vân Thâm Bất Tri Xứ, nụ cười sạch sẽ đó, đôi mắt sáng như sao đóng dấu thẳng vào tim y. Y cảm nhận được rung động trong lòng mình, đột nhiên hiểu ra "người yêu" là gì. Sau đó, y ôm lấy Nguỵ Anh, càng hiểu rõ "người được số mệnh định sẵn" là sao. Thật ra từ rất lâu y đã muốn cùng Nguỵ Anh đi ngắm biển, giống như phụ thân vậy, hái cho hắn một bó hoa dại, tặng cho hắn. Nhưng hôm nay, y nghe đạo lữ ở trước mắt nhắc tới biển, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ, "Nguỵ Anh ......"

Trong mắt Nguỵ Vô Tiện toàn là ý cười đau thương, Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nhẹ giọng nói: "Nơi đó rất lạnh." Trái tim chợt đau nhói. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Lạnh đến tận xương cốt, tối đen đến mức ta không dám mở mắt." Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lam Vong Cơ, nói: "Ngươi nói xem, ta làm sao ra khỏi đó?"

Lam Vong Cơ đột nhiên dùng sức ôm chặt hắn: "Đừng nói nữa!" Y nặng nề hít thở mấy hơi, run rẩy nói: "Đừng nói nữa ..... Nguỵ Anh."

Nguỵ Vô Tiện do dự một lát, giơ tay vỗ vỗ lưng y, trấn an tâm tình của y. "Lam Trạm, ta không sao." Nhưng không ngờ Lam Vong Cơ càng ôm hắn chặt hơn một chút, "Sẽ không có lần sau." Y làm như đang bảo đảm với Nguỵ Vô Tiện, lại làm như đang tự mình nói với mình. Nguỵ Vô Tiện mệt mỏi gật gật đầu, có lẽ là nghĩ tới gì đó, liền nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta sẽ không làm như thế nữa."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Không được nuốt lời."

"Ừ."

"Ngủ đi."

..........

Ôn Tình đứng ngoài cửa ngẫm nghĩ hồi lâu, thật sự không nghĩ ra hai người này đến với nhau như thế nào. Không biết vì sao, nàng luôn có cảm giác quen thuộc đối với Nguỵ Vô Tiện, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, phảng phất như gặp lại bạn đã quen biết từ lâu vậy, nhưng nàng lại không nghĩ ra đã từng gặp Nguỵ Vô Tiện ở chỗ nào. Tóm lại, ấn tượng của nàng đối với Nguỵ Vô Tiện dường như là ngả ngớn, phong lưu, hoàn toàn tương phản với Lam Vong Cơ đứng đắn, thanh lãnh, tuy rằng từ biểu hiện của hôm nay xem ra không giống như trong ấn tượng của nàng.

Trong lúc nàng đang trầm tư, thì Lam Vong Cơ đi ra. Y xoay người đóng cửa lại xong, mới gật đầu với Ôn Tình, nói: "Ôn cô nương."

Ôn Tình cau mày, hỏi: "Lam nhị công tử, Nguỵ công tử tính tình thay đổi à? Theo lời đồn hắn cũng không phải là một người sầu muộn, có phải đã xảy ra biến cố gì đó?". Nhìn cánh cửa, Lam Vong Cơ nói: "Phải."

"Có biết tại sao không?" Ôn Tình tiếp tục hỏi, Lam Vong Cơ lắc lắc đầu: "Không biết hắn bị tâm bệnh từ lúc nào." Ôn Tình giống như suy nghĩ điều gì đó mà hơi gật đầu, nói: "Các ngươi hẳn là đã tìm ra biện pháp, ta thấy chiếc bình đựng Giải sầu hoàn ở trên bàn là muốn cho hắn uống đúng không." Lam Vong Cơ nói: "Ừm, là biện pháp của thúc phụ."

Ôn Tình từ từ giãn lông mày ra, nói: "Có lẽ, ta cải tiến được thuốc này, có hiệu quả cao hơn đối với hắn." Nàng thở ra, "Cho ta chút thời gian." Lam Vong Cơ do dự một lát, cuối cùng khom người thi lễ với Ôn Tình, nói: "Làm phiền Ôn cô nương."

Nàng hơi mỉm cười, nói: "Nếu ta đã chữa trị cho hắn, thì phải chịu trách nhiệm đến cuối cùng."

.........

Sau đó, Lam Vong Cơ tiễn nàng đi, đứng trước cửa Tĩnh Thất hồi lâu. Nhìn ráng chiều ở chân trời, đẹp lộng lẫy bao phủ bầu trời. Y nghĩ, Nguỵ Anh của y nhất định sẽ khoẻ lại. Khi đó, bọn họ sẽ đi dạo trên bờ biển, y sẽ hái một bó hoa dại cho hắn, phản chiếu trong mắt y đều là hắn. Năm tới không cần niềm vui gì nhiều, chỉ muốn thấy Nguỵ Anh cười tươi chạy về phía y.

"Lam Trạm." Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng cửa mở, quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đang khoác áo ngoài đứng ở phía sau y. Y định hỏi Nguỵ Vô Tiện vì sao đi ra, Nguỵ Vô Tiện đã giơ tay vuốt ve khuôn mặt y, "Ngươi không ở đó, ta ngủ không được." Lam Vong Cơ giống như sững sờ ngay tại chỗ. Hắn thở dài, nói: "Lam Trạm, ngươi đã gầy đi một chút."

Hắn nhìn Lam Vong Cơ, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng. Hồi lâu sau, Lam Vong Cơ lên tiếng nói: "Nguỵ Anh." Y nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nguỵ Vô Tiện, "Sẽ tốt lên."

"Ừ, nhất định ...... sẽ tốt lên."

———————————————

Lời tác giả:

Tự sát dưới đáy biển thật ra là quá trình tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện nhận thức được.

Ban đầu tôi định cho hắn cảm nhận sự tuyệt vọng "Hít thở không được mà chết, tỉnh mộng mà kinh hãi", bởi vì muốn tiếp tục thúc đẩy ảo cảnh này ngoại trừ khiến cho hắn đau khổ thì không có cách nào khác, Ôn Lương không tốt như vậy, nói chơi đùa bọn hắn một chút, thì đây thật sự là chơi đùa bọn hắn một chút, người điên không phải là gọi cho có.

Có độc giả hỏi Nguỵ Vô Tiện có thể bởi vì ảo cảnh lần này mà chữa khỏi bệnh trầm cảm không, chuyện này tôi cũng có nghĩ tới, nhưng thật sự không tìm ra lý do để khiến hắn khoẻ lại, bên trong không có điểm đó.

Được rồi được rồi, mộtchút năng lượng tích cực đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.