"Nguỵ Anh, ít bữa nữa, ta và ngươi cùng trở về Vân Mộng." Khi Lam Vong Cơ nói lời này, Nguỵ Vô Tiện đang nhìn chiếc chuông bạc được điêu khắc tinh xảo ở trong tay đến xuất thần, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đó.
Nghe thấy lời này, hắn lập tức quay đầu lại, trong mắt hiện ra không phải vẻ vui mừng, mà là hơi có chút chống cự, "Vì sao phải quay về?" Đối với việc gặp người thân hắn cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn có chút ý muốn trốn tránh.
Trong lòng Lam Vong Cơ không khỏi cảm thấy hơi mất mát, thấp giọng nói: "Ngươi ..... không muốn sao?" Vốn cho rằng hắn có thể sẽ vui vẻ một chút, nhưng không ngờ hắn lại là phản ứng như vậy.
Nguỵ Vô Tiện đè nén nỗi bất an khó giải thích ở trong lòng xuống, nói: "Không có." Hắn quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm cái chuông bạc kia. Chính là sợ bọn họ nhìn thấy hắn như thế này, sẽ không vui. Chính là sợ hắn nhìn thấy bọn họ, trong lòng không chút gợn sóng, nụ cười trên mặt quá mờ nhạt, nhìn không ra vui vẻ.
Cảnh trong mơ mọi thứ quá chân thật. Tiếng ồn ào thăm hỏi khi bá tánh vây quanh hắn, tiếng khóc của bé gái, cùng với tiếng cãi vã của vợ chồng Giang Phong Miên. Hắn sợ chính mình sẽ phá hỏng tâm tình tốt đẹp của mọi người, sợ bé gái bị hắn doạ khóc, sợ sự im lặng làn tràn, làm cho đồ ăn trên bàn đều trở nên vô vị, sợ sự trở về của mình là một sai lầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nua-doi-toi/3721258/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.